Editor: Gấu Gầy
Sau khi cố gắng tỉnh lại từ cơn ác mộng, Ngu Bắc Châu vẫn ngồi trên giường rất lâu, lâu đến mức mồ hôi lạnh trên người cũng khô lại.
Trong giấc mơ, y đã vô số lần chứng kiến cái chết của Tông Lạc, vô số lần lao tới, vô số lần nhìn người này lướt qua y.
Còn có cái gọi là Thiên Đạo.
Với cảm giác áp bức cực độ đó, Ngu Bắc Châu không hề nghi ngờ, chỉ cần đối phương muốn, y sẽ bị xóa bỏ ký ức một cách cưỡng chế, đưa đến thế giới trước đây được cho là "không có bất kỳ sai sót nào" của "sự phát triển đúng đắn", một thế giới không có sư huynh tồn tại.
May mà y đã tỉnh.
Đúng như lời trong giấc mơ, bất kể trong mơ xảy ra chuyện gì, đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nhưng mà....!Ngu Bắc Châu nhớ rất rõ, y thực sự đã chết, nằm trong vòng tay của bạch y Thái tử, mỉm cười ra đi, trái tim y đã vỡ vụn dưới mũi tên Thần Cơ nỏ.
Việc tha cho y, không có nghĩa là cơn ác mộng sẽ tốt bụng đến mức giúp y chữa trị vết thương chí mạng.
Nhưng hiện giờ, trái tim của y vẫn còn đập.
Đập mạnh trong lồ ng ngực, không giống y chút nào.
Cuộc đời như một giấc mộng dài, tỉnh dậy rồi lại là người trong mộng.
Ngu Bắc Châu im lặng hồi lâu, ngồi trên giường vận chuyển nội lực, đặc biệt kiểm tra lại vết thương ở ngay trái tim mới bị xé nát, phát hiện ra nơi đó mặc dù vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn, nhưng thực sự đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới chậm rãi xuống giường.
Con ưng xấu xí cũng bị thương đang nằm bên cạnh y, thấy vậy, nó dùng cái cánh đã được băng bó đập vào cánh tay của chủ nhân.
"Biết rồi biết rồi."
Nam nhân áo đỏ thờ ơ trả lời.
Đây có lẽ là lần y đối xử tốt nhất với con ưng này.
Hàng ngày, y chỉ phớt lờ hoặc chê nó xấu, không xứng với dung nhan tuyệt mỹ của mình.
Ngu Bắc Châu mang giày xong, đẩy cửa căn phòng tối tăm ra.
Ngay lập tức, ánh nắng ban mai bên ngoài không còn bị che khuất, cảnh sắc mùa xuân tràn ngập như dòng chảy tranh nhau ùa vào, chiếu sáng căn phòng chật chội đầy mùi thuốc.
Bên ngoài là một thung lũng sâu hun hút, trên mặt đất phủ đầy cỏ xanh, ở giữa là dòng suối trong lành chảy từ trên đỉnh núi tuyết xuống, bên cạnh dòng suối mọc đầy hoa thơm rực sắc.
Ở khúc cua sông trồng một số cây cối không rõ tên, hình thù kỳ lạ, trên cành nở đầy những chùm hoa rực rỡ, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn cánh hoa bay thả vào dòng suối, hương hoa nồng nàn lan khắp trong cốc.
Những tòa nhà có hình dạng kỳ lạ được xây dựa vào núi.
Càng đi vào sâu trong thung lũng, địa hình càng cao, các tòa nhà cũng bám vào vách đá, nguy nga tráng lệ.
Xa hơn nữa thì không thể nhìn thấy, quanh sơn cốc tràn ngập sương mù.
Đó là một pháp môn mê chướng được cố ý tạo ra bằng Kỳ môn độn giáp.
Nếu ai đó vô tình lạc vào, không biết cách giải trận, sẽ mãi mãi lang thang như hồn ma vất vưởng trong màn sương mù ở cửa thung lũng.
"......Thật là một khung cảnh quen thuộc."
Chỉ cần một cái nhìn,Ngu Bắc Châu đã nhận ra mình đang ở đâu.
Đây là nơi y và Tông Lạc lần đầu tiên chân chính gặp nhau, cùng nhau bái sư học nghệ, chung sống suốt mười năm.
Thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết, người bình thường không thể nào tới được, cũng không ai biết vị trí cụ thể của nó ở đâu — Quỷ Cốc.
Y bước nhanh hơn.
Sơn cốc rộng lớn yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót vang lên.
Mơ hồ giữa thực và mơ, Ngu Bắc Châu không rõ đây là thế giới sau khi tỉnh dậy, hay lại bước vào một giấc mơ khác.
Cách duy nhất để phân biệt là tìm ra người đó.
Mọi thứ đều là giả, trong vở kịch rối kéo dài hai kiếp này, chỉ có một người là thật.
Ngàn vạn người nhượng bộ lui binh, chỉ có một người ngược dòng tiến tới.
Thoát khỏi xiềng xích của số phận, đứng trước mặt y.
Trong mắt Ngu Bắc Châu chỉ có một người, mãi mãi chỉ có người đó.
Có hắn, là tinh hà rực sáng.
Không có hắn, chỉ là đêm tối mênh mông.
Nam nhân áo đỏ thuần thục đi qua Quỷ Cốc, vòng qua bia ngắm, cọc gỗ, và đám bù nhìn rơm.
Dù thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng chúng vẫn không hề có dấu hiệu hư cũ, giống như mười năm trước lúc y rời khỏi đây.
Khu vực này ban đầu là đạo tràng của một tiên nhân, sau khi tiên nhân phi thăng, linh khí trên thế gian suy giảm, nó được truyền lại cho hậu thế, được gọi là Quỷ Cốc, tuân theo tổ huấn truyền thừa đến nay.
Ngu Bắc Châu mở cửa gỗ tất cả các phòng, đặt chân đến mọi nơi có thể có người ở, nhưng y vẫn không nhìn thấy người mà y ngày đêm mong nhớ.
Cuối cùng, chỉ còn một chỗ cuối cùng.
Đó là điện chính được xây dựng trên vách đá dựng đứng của thung lũng.
Những điều được học ở Quỷ Cốc rất đa dạng, một nửa bên trong thung lũng đã được đào sâu, chứa đầy sách.
Trong đó có mỹ học kiến trúc không được chú ý nhiều trong thời kỳ chiến loạn.
Chẳng hạn như điện chính được xây dựng ngay chính giữa vách đá dựng đứng, toàn bộ cấu trúc bằng gỗ, hành lang chín khúc uốn lượn, xây dựng như đường Thục ở giữa không trung.
Nếu hôm nào đó trời nổi sương mù, nhìn từ xa, giống như một toà tiên cung lơ lửng giữa tầng mây, đẹp không tả xiết.
Ở phía sau vách đá dựng đứng, có một thác nước chảy qua trung tâm của điện chính, đổ xuống như một sợi đai ngọc.
Đại sảnh của điện chính thậm chí còn mở một lối đi đặc biệt cho thác nước, có thể đứng ở lưng chừng núi để ngắm nhìn cảnh tượng thác nước từ trên cao đổ xuống hồ sâu, tạo thành những hạt ngọc văng tung tóe.
Giữa hoa thơm cỏ lạ của Quỷ Cốc, nam nhân áo đỏ bước từng bước lên cao.
Trong khung cảnh phảng phất như đóng băng, y là điểm sáng duy nhất.
"Két——"
Cánh cửa nặng nề của điện chính được đẩy ra.
Ánh sáng mờ ảo từ cuối hành lang gỗ tràn ra, chiếu sáng những hạt bụi lấp lánh trong không khí.
Ở cuối nơi ánh sáng mờ ảo, có một người đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn.
Trước mặt hắn là thác nước chảy xuống từ đỉnh núi tuyết.
Khí lạnh tản ra bao trùm thân thể hắn, hoà vào mái tóc dài bạc trắng, khiến hắn giống như một vị tiên nhân không nhuốm bụi trần.
"Ngươi tới rồi." Tông Lạc nhàn nhạt lên tiếng.
Giọng hắn rất bình tĩnh, giống như dòng thác róc rách trước mặt, đều đặn, trầm lắng.
Dường như đã qua mấy đời.
Đối với Ngu Bắc Châu, từ lúc y chết trên chiến trường đến khi gặp ác mộng rồi tỉnh dậy, chỉ cách một cái chớp mắt.
Nhưng đối với Tông Lạc, bảy ngày đã trôi qua.
Hắn thậm chí không biết mình đã trải qua bảy ngày đó như thế nào.
"Sư huynh, ta hận huynh lắm."
Trên đồng cỏ hoang, sau khi thì thào nói lời tỏ tình lấy hận làm yêu, hồng y Tướng quân trời sinh kiêu ngạo phô trương dựa vào vai hắn, xuôi tay nhắm mắt.
Sau một lúc lâu, Tông Lạc mê man đứng dậy.
Hắn không biết mình định đi