Editor: Gấu Gầy
Trong hầm băng của Quỷ Cốc, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hít thở nhàn nhạt.
Tông Lạc tức giận đến mức chỉ muốn chửi người.
Đã như vậy, ai còn ngủ được chứ?!
Ngu Bắc Châu đúng là một kẻ xấu xa.
Mũi dao sắc bén đâm sâu vào miệng vết thương, thứ không thuộc về mình làm sao thoải mái cho được.
Chưa kể đến cảm giác có một dị vật chen vào, không biết cố tình hay vô ý, trấn thủ trong một khu vực không thể mở miệng gọi tên, thỉnh thoảng chỉ cần hơi thở phập phồng, đều khiến người ta rùng mình, từ da đầu tê đến ngọn tóc.
Trán Tông Lạc nổi lên chữ thập, một cước đá bay Ngu Bắc Châu ra ngoài.
Điều bất ngờ là, y hoàn toàn không có phòng bị.
Bàn chân mềm mại không mang nội lực này đã thành công đá văng y ra khỏi giường hàn ngọc.
Một đống màu đỏ trắng rơi xuống đất nghe cái bịch, kèm theo tiếng nước nhầy nhụa sau khi bị tách ra.
"Oai, sư huynh, huynh thật tàn nhẫn."
Ngu Bắc Châu nằm bệt trên đất một lúc rồi mới lồm cồm bò dậy.
Bả vai y bị Tông Lạc ấn mạnh vẫn còn chảy máu.
Băng vải trên ngực cũng bắt đầu rỉ ra màu đỏ sậm, nhìn thấy mà giật mình.
Thế nhưng bạch y Thái tử đang nằm trên giường ngọc lạnh lại đỏ mặt tía tai vì tiếng "ưm" phát ra khi hắn đá người kia đi.
Hai vành tai ẩn trong mái tóc cũng đỏ bừng.
Hắn vội vàng kéo chăn lên che kín người, không dám nhìn Ngu Bắc Châu thêm nữa.
Tông Lạc nghe thấy tiếng động sột soạt, là tiếng của ai đó lại leo lên giường.
"Sư huynh, thật không cho sư đệ vào sao?"
Một giọng nói đầy ủy khuất vang lên bên tai, cánh tay và cơ thể quen thuộc đặt lên người hắn, kéo một nửa chăn sang.
Thân nhiệt của Ngu Bắc Châu vốn đã cao hơn người bình thường, trên giường hàn ngọc càng trở nên rõ ràng hơn.
Mặc dù Tông Lạc không muốn gần y như vậy, nhưng phải thừa nhận khi y ôm thực sự rất thoải mái.
"Nhưng bên trong sư huynh ấm áp thoải mái lắm."
Giọng nói của Ngu Bắc Châu mang theo ý cười: "Tiểu sư đệ sẽ ngoan ngoãn ở bên trong chữa thương, đảm bảo không làm gì."
"Cút."
Tông Lạc chỉ trả lời y một chữ, ngắn gọn súc tích.
Thấy Tông Lạc có vẻ như nếu y nói thêm một câu nữa thì tối nay sẽ không được lên giường, Ngu Bắc Châu cuối cùng cũng ngoan ngoãn im miệng.
Không sao, không chịu ngậm kiếm bảo dưỡng thì ôm cũng rất tốt.
Nam nhân áo đỏ thản nhiên nghĩ.
Có Ngu Bắc Châu bên cạnh, Tông Lạc căn bản không dám để hở lưng.
Hắn nằm thẳng trên giường ngọc lạnh, cảm nhận được luồng nhiệt áp sát lấy mình.
Vì quá mệt và buồn ngủ, hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cảm nhận thấy hơi thở dần đều trong không khí, Ngu Bắc Châu nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, ngoan ngoãn đặt tay xuống, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn vào sườn mặt của bạch y Thái tử, không chút buồn ngủ.
Chỉ khi thực sự chạm vào, rất đau, trái tim dưới ngón tay mình đang đập, y mới có thể xác định Tông Lạc vẫn còn sống.
Không phải là vũng máu chói mắt trên vạch kẻ đường trong giấc mơ, cũng không phải là thi thể lạnh lẽo nằm trong vòng tay y ở kiếp trước.
Mà là sư huynh của y, người sẽ đáp lại nụ hôn của y, sẽ cắn vào vai y, sẽ thở hổn hển sinh động.
Mọi thứ đều là giả, chỉ có người này là thật.
Nghĩ vậy, Ngu Bắc Châu lại dán đầu mình lại gần hơn một chút.
Nhớ đến ban nãy, chỉ mới chạm nhẹ vào chỗ đó mà sư huynh đã phản ứng dữ dội như vậy, y có chút trầm tư.
Khi Tông Lạc tỉnh dậy, hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà của hầm băng, dường như vẫn chưa hoàn hồn.
Tuy nhiên chỉ trong chốc lát mà thôi, ngay sau đó, hắn lập tức xốc chăn ngồi dậy.
Nhờ có giường hàn ngọc, dù có phóng túng quá mức, sau khi ngủ dậy cũng cảm thấy sảng khoái, mệt mỏi tan biến, đau đớn như bị nghiền nát từng tấc xương trên người cũng đã được chữa trị phần nào.
"Sư huynh tỉnh rồi."
Giọng nói phía sau có thêm vài phần phấn khích.
Tông Lạc quay đầu lại, nhìn thấy người nào đó đang nằm ngả ngớn như không có xương sống sau lưng, một tay ôm lấy hắn, tay còn lại cầm một cuốn sách?
Không chỉ có một cuốn, trên giường hàn ngọc còn chất cả đống sách, thậm chí còn có tranh khắc gỗ.
Thấy Tông Lạc có vẻ mơ hồ, Ngu Bắc Châu cười tươi vẫy vẫy thứ trong tay mình.
Hầm băng chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu phát ra, nên nhìn không rõ lắm.
Trong những ô vuông nhỏ, là những bức tranh vẽ người thoạt nhìn có hơi trừu tượng.
Khi lại gần nhìn kỹ, những người này rõ ràng đang làm những việc không nên làm.
Tông Lạc: "..."
Đây chưa phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là nam nhân áo đỏ đang vô cùng nghiêm túc chăm chú nhìn.
Ánh mắt y đầy sự tò mò, tìm tòi nghiên cứu, trong miệng còn ngậm một cây bút, khi nhìn thấy bức tranh mình thích, thậm chí còn đánh dấu để ghi lại.
"Sư huynh, bức này nhìn ổn nè, lần sau chúng ta có thể thử?"
Ngu Bắc Châu xem náo nhiệt còn châm ngòi thổi gió, lật về trước vài trang, chỉ cho Tông Lạc xem những nơi mình đánh dấu.
"Cút! Không có lần sau!"
"Ò." Nam nhân áo đỏ có chút ủy khuất thu tay lại, tựa hồ không để trong lòng, tiếp tục hăng say học tập.
Nhìn thấy Ngu Bắc Chu nhiệt tình nghiên cứu, Tông Lạc không khỏi nghẹn lời.
Tàng Thư Các của Quỷ Cốc có thể nói là bao hàm vạn vật, trên có thiên văn dưới có địa lý, các loại đề tài độc bản đều có đủ.
Mỗi đời Quỷ Cốc Tử đều có thói quen ra ngoài du ngoạn, giúp đỡ người khác, không cầu tiền bạc, thù lao chỉ là sách vở.
Nếu gặp phải sách độc bản, sẽ nhờ đối phương chép tay một bản, lâu dần lấp đầy Tàng Thư Các.
Ngu Bắc Châu cho dù không có vận khí thông thiên, thì cấu hình vẫn vô cùng tốt, ngộ tính và căn cốt vượt xa người thường.
Trước khi xuyên sách, Tông Lạc cũng được nhiều người khen ngợi là thiên tài, nhưng hắn không có năng lực đọc qua một lần là nhớ mãi như Ngu Bắc Châu, bất kể bao lâu vẫn thuộc làu làu.
Đang nhìn nhìn, Ngu Bắc Châu chợt ngẩng đầu.
"Thần dược mà sư phụ cất giấu quả nhiên không tầm thường, đệ đã gần khỏi rồi."
Theo lý mà nói, tim đã vỡ nát, vết thương của y thực sự rất nặng.
Thế nhưng điều này cũng không thể chống lại khả năng hồi phục bi3n thái của y.
Trước đây khi phát bệnh, cho dù đóng đinh xương tỳ bà, chỉ cần bôi thuốc tốt, ngày hôm sau y vẫn tung tăng như cũ.
Tông Lạc cảm thấy chủ đề này có chút không ổn, quả nhiên ngay giây tiếp theo, hắn liền nghe người kia trêu tức nói: "Sư huynh chắc là cũng đã hồi phục gần hết rồi nhỉ."
Ngu Bắc Châu nghiêng đầu, mỉm cười đen tối: "Sư huynh nói ta kỹ thuật không tốt, đã làm tổn thương trái tim của sư đệ.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lời nói suông, không có căn cứ, không bằng để sư đệ báo thù rửa hận, tiện thể thực hành những thứ vừa mới học?"
Đáp lại y là tiếng đóng cửa cái rầm.
Nhìn vào hầm băng không một bóng người, Ngu Bắc Châu thở dài thườn thượt.
Không ngờ, kế tiếp hơn mười ngày, lời nói kia đã trở thành hiện thực.
Theo lý thì, ở trong sơn cốc hoang vu này, có làm gì cũng không sao hết.
Con chó dữ Ngu Bắc Châu sau khi được ăn thịt, càng ngày càng thèm khát.
Y thậm chí còn hạ quyết tâm, không chỉ