Editor: Gấu Gầy
Uyên Đế nằm mơ một giấc mơ rất dài.
Ông mơ thấy mình đứng trên lầu cao, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía xa.
Trong tầm mắt của Đế vương đều là lãnh thổ quốc gia. Ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử.
Nơi ông đang nhìn là phía bắc của Đại Uyên.
Nơi đó, quanh năm đóng băng, biên cương lạnh giá, khí hậu khắc nghiệt.
Khi Uyên Đế còn là Hoàng tử, ông cũng từng bị Tiên đế lấy danh nghĩa rèn luyện ném ra biên giới vài năm, đương nhiên hiểu rõ điều kiện ở đó khó khăn ra sao, chiến sự căng thẳng thế nào.
Mà hai năm trước, Uyên Đế lại đích thân đày hoàng nhi mà mình yêu quý nhất đến đó.
Nói là đày, thực tế không tước phong hào Hoàng tử. Nhưng không cho binh quyền, không uỷ quyền, không nói nguyên nhân, phái đi biên cương vô thời hạn, rơi vào mắt người khác, cũng không khác gì lưu đày.
Gió lạnh gào thét.
Uyên Đế đứng ở đây, nhớ lại cơn tức giận kinh hoàng của mình sau khi biết được sự thật sau Vu tế đại điển hai năm trước, rõ ràng ngay trước mắt.
Chuyện này, quả thực là một sự lừa gạt trắng trợn. Là một nỗi nhục nhã chưa từng có trong đời Đế vương.
Đứa con mà mình coi trọng nhất, lại không phải là con ruột của mình.
Nhiều năm bồi dưỡng, dốc hết tâm huyết, lại bị người ta lợi dụng, thành ra may áo cưới cho người khác.
Cho dù biết Ngu gia đã bị tiêu diệt, Uyên Đế cũng muốn đào người ra quất xác.
Nếu Ngu gia không bị diệt, với việc không cần tốn nhiều sức, linh miêu tráo Thái tử như vậy, dựa vào giao tình trước đây, sau này Tông Lạc cũng không thể làm gì chúng, thì chúng có thể dễ dàng kiểm soát một địch quốc khổng lồ mà mấy đời đế vương đã dày công xây dựng.
Thật là một kế hoạch tốt, thật là một âm mưu tốt.
Uyên Đế sắc mặt âm trầm, suýt nữa đã cắn nát một chiếc răng.
Nỗi nhục như vậy, cho dù đối phương có biết thân thế của mình hay không, đặt lên bất kỳ một vị Hoàng đế nào, cũng đều phải xử tử ngay lập tức.
Uyên Đế thực sự phẫn nộ, trong lúc lửa giận ngập trời đã viết một đạo thánh chỉ không có đóng dấu ngọc tỷ, trước khi chưa biết Tông Lạc có tham gia hay không, đã động sát tâm với hắn.
Tuy nhiên cuối cùng, đạo thánh chỉ này chỉ đưa cho Bùi Khiêm Tuyết cầu tình, làm cho có lệ.
Cuối cùng cũng là Hoàng tử mà mình đặt kỳ vọng cao, nhiều năm bồi dưỡng. Không xuống tay được.
Uyên Đế nghe theo lời khuyên của Bùi Khiêm Tuyết, phái người đến biên cương.
Lúc hạ thánh chỉ lưu đày, Uyên Đế cho rằng, trước khi ông được chôn cất vào hoàng lăng, sẽ không bao giờ muốn gặp lại đứa con mà mình từng yêu thương nhất này nữa.
Thế nhưng, thời gian đã làm phôi pha rất nhiều thứ.
Trong tấu chương, không còn những báo cáo hàng ngày về Tam hoàng tử từ ám vệ. Quân báo truyền đến cũng không còn tên Tam hoàng tử. Càng không có chuyện bạch y Hoàng tử cưỡi Chiếu Dạ Bạch trở về thành trong sự ủng hộ của người dân. Cũng không có chuyện Đế vương lặng lẽ lên lầu cao, nhìn theo Tông Lạc mỗi lần xuất chinh.
Nhiều lần, trong cung tiến cống đồ tốt, Uyên Đế vô thức thốt ra "Đưa sang một ít cho phủ Tam hoàng tử", sau đó mới mím chặt môi, kịp thời phản ứng mình đã lỡ lời.
Hạ nhân trong cung cũng vờ như không nghe thấy, không dám nói thêm một câu.
Ai cũng biết, kể từ khi Tam hoàng tử rời khỏi hoàng thành, ba chữ này đã trở thành điều cấm kỵ tuyệt đối của Uyên Đế.
Cho dù là Bùi Khiêm Tuyết hay là Nguyên Gia. Những cận thần nội thần ở gần Uyên Đế nhất cũng không thể đoán được tâm tư của Uyên Đế, không dám thẳng thắn khuyên can, huống chi người hầu kẻ hạ?
Đế vương đã quen với việc che giấu cảm xúc thật của mình.
Trong thâm tâm nghĩ gì, chỉ có một mình ông biết rõ.
Sau khi cơn giận qua đi, cuối cùng cũng bắt đầu dịu đi.
Rốt cuộc thì những sự sủng ái và coi trọng trước đây đều không phải là giả.
Uyên Đế cũng không phải ngay từ đầu đã sủng ái Tam hoàng tử. Mà là Tông Lạc đã dùng nỗ lực, mồ hôi nước mắt, sự hiếu thảo và lòng dũng cảm của mình để lay động Đế vương. Nhờ đó mới có được sự bồi dưỡng, coi trọng, đặt nhiều kỳ vọng.
Ông thực sự rất coi trọng đứa nhỏ này, tuy nhiên hết thảy cũng đều dựa trên tiền đề huyết thống. Nếu không có huyết thống... Đừng nói là Đế vương, ngay cả một vị chủ nhân hay một bá tánh bình thường, cũng không thể nào không để ý.
Bất tri bất giác, trong lúc Uyên Đế không hề hay biết, cán cân trong lòng ông đã bắt đầu nghiêng ngả.
Từ chỗ lúc đầu không cho nhắc đến, sau đó ông mặc nhiên cho phép người ở biên cương ba ngày một lần gửi mật báo về sinh hoạt thường ngày của Tam hoàng tử, đặt ở trên cùng của tấu chương, cuối cùng thỉnh thoảng chủ động hỏi thăm.
Ngay cả các tướng lĩnh ở biên cương cũng nói, cho dù bị đày đi biên ải, Tam hoàng tử vẫn luôn cẩn trọng như cũ, kiên định phòng thủ quốc môn, tuyệt đối không có chút dấu hiệu chán chường hay suy sụp.
Tất nhiên rồi.
Uyên Đế vừa xót vừa tự hào.
Đây chính là Hoàng nhi mà ông đã tập trung bồi dưỡng, dùng truyền thống của Tông gia để nuôi dưỡng.
Không nói gì khác, mặc dù cách thức bồi dưỡng Thái tử của Tông gia hơi cực đoan, nhưng các đời Hoàng đế Đại Uyên được Vu tế đại điển sàng lọc ra đều là những người có tâm tính tốt, chịu được gian khổ.
Dù cho thế nào, cũng tuyệt đối không quên trách nhiệm mà mình đang gánh vác.
Mặc dù trước mặt Tông Lạc, Uyên Đế rất ít khi khen ngợi mà chỉ nghiêm khắc thúc giục, bảo hắn phải không ngừng cố gắng.
Nhưng trong lòng Uyên Đế, hắn mãi mãi là Thái tử mà ông ta hài lòng nhất, không ai có thể thay thế.
Nhìn về phía xa, vị đế vương mặc long bào huyền sắc thầm nghĩ.
Đợi thêm chút nữa.
Chờ thời gian tháo gỡ khúc mắc này.
Thế nhưng không ngờ, không lâu sau, ông lại đột nhiên phát bệnh cấp tính.
Bệnh nặng đến mức nguy kịch, suýt nữa là chết.
Đợi đến khi tỉnh dậy từ cơn mê, ông mới nhận ra, đây chính là số mệnh.
Năm đó, Tông Lạc bị thương ở tiền tuyến, tình hình nguy cấp, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Uyên Đế tìm đến Thái Vu để cứu mạng đứa con yêu quý của mình, Thái Vu đã nhiều lần nhắc nhở ông cái giá phải trả rất lớn. Nhưng vì quỹ đạo của đế tinh không thể quan sát được, nên Thái Vu cũng không biết rõ sẽ phải trả giá bao nhiêu.
Uyên Đế tuy có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không ngờ khi số mệnh ập đến, tình hình thực tế lại nguy hiểm đến vậy, ngay cả Ngự y cũng nói đúng là đại nạn.
Có lẽ con người luôn phải đến lúc sinh tử mới có thể suy nghĩ thấu đáo một số việc.
Buông xuống việc bảo thủ nguyên tắc và lòng kiêu ngạo, ngay cả ân oán cũng có thể bỏ qua.
Sau khi trải qua một hồi sinh tử, Uyên Đế tỉnh dậy chỉ muốn mau chóng gọi Tông Lạc từ biên cương trở về. Dù cho có phong làm Thái tử hay không thì cũng phải để người ở bên cạnh mới yên lòng được.
Bất kể thế nào, đó cũng là Hoàng tử mà ông yêu thương nhất.
"Đi lấy thánh chỉ cho trẫm, trẫm muốn gọi lão Tam trở về, kêu người nhanh chóng ra roi thúc ngựa đưa đến biên cương. Còn những chuyện vặt vãnh trong hoàng thành lúc trẫm hôn mê...... Thật sự cho rằng trẫm đã già rồi sao, hơn mười ngày kéo bè kết phái âm mưu làm phản, nhưng vẫn không thể thành công bước vào đại điện."
Ông gắng gượng ngồi dậy khỏi, luôn miệng cằn nhằn lẩm bẩm.
Tẩm cung chìm trong tĩnh mịch.
Tất cả các Ngự y và tâm phúc đều cúi đầu im lặng, bầu không khí trở nên trầm mặc kỳ quái.
Uyên Đế cau mày: "Không nghe thấy mệnh lệnh của trẫm sao? Nguyên Gia, lấy thánh chỉ tới!"
Chính lúc này, Bùi Khiêm Tuyết bước ra.
Hắn hướng trước giường hành lễ, những người trong điện cũng lập tức quỳ rạp xuống đất, tiếng thở nhỏ như tiếng kim rơi.
"Hồi bẩm Bệ hạ, Tam điện hạ... ba ngày trước dưới hoàng thành, Tam điện hạ đã.... tự sát."
Rất khó hình dung tâm trạng của Uyên Đế lúc đó.
Chỉ có thể chắc chắn rằng, ông đã cứng đờ như một bức tượng.
Sau một lúc lâu, ông mới lên tiếng.
"Bùi khanh, khi quân chính là tội chết."
Uyên Đế nhìn sâu vào mắt Bùi Khiêm Tuyết, như muốn tìm một chút dấu hiệu vui đùa trên khuôn mặt luôn luôn lãnh đạm và cẩn trọng của vị Thừa tướng Đại Uyên này.
Nhưng mà không có.
Nghe tin bạn thân của mình qua đời, mặc dù hai năm nay quan hệ đã nhạt nhòa đi không ít, nhưng biểu cảm của hắn vẫn lộ rõ bi thương.
Sau khi cho lui những người trong điện, Thừa tướng áo xanh mới chậm rãi kể lại.
"Tứ, Ngũ, Lục hoàng tử liên thủ mưu phản, Tam hoàng tử ra roi thúc ngựa mang theo Huyền kỵ từ biên cương trở về. Ba vị Hoàng tử lo sợ có biến, quyết định hợp lực trừ khử Tam hoàng tử, trùng hợp thay, con tin Vệ Quốc đã sớm trộm được thánh chỉ, tuyên đọc trên hoàng thành. Tam điện hạ sau khi xem xong thánh chỉ không nói một lời, cũng không đặt nghi vấn, lập tức tự sát."
Rất hiển nhiên, tất cả mọi người đều không ngờ rằng, cuối cùng lại có kết cục này.
Rất nhiều thần tử cũng không biết nguyên nhân thật sự Thánh Thượng phái Tam hoàng tử tới biên cương, ngay cả bản thân Tông Lạc cũng không rõ.
Tam hoàng tử tuy có phong thái thanh tao, nhưng trên chiến trường cũng sát phạt quả quyết, hẳn không phải là người ngu hiếu.
Ai có thể ngờ, một đạo thánh chỉ giả đến không thể giả hơn trong mắt rất nhiều tâm phúc, nhưng Tam điện hạ lại thật sự coi là thật.
Không ít người trong lòng đều buồn bực thắc mắc. Chẳng lẽ mấy năm nay, trong lòng Tam Hoàng Tử một chút oán hận cũng không có sao?
Sự chán ghét đột ngột như vậy, ít nhất cũng nên hỏi cho rõ ràng. Ngay cả kẻ thù không đội trời chung kiêm sư đệ của Tam hoàng tử là Bắc Ninh Vương, cũng mang vẻ mặt bất ngờ sửng sốt.
Sau khi nghe xong, Uyên Đế tâm như tro tàn, oán giận công tâm, nôn ra một ngụm máu.
Ông vốn đã bệnh nặng, thân thể yếu ớt, căn bản không thể chịu được cú sốc này. Ngay cả thần tiên đến cứu cũng vô dụng.
Trước khi chết, ông vô cùng hối hận, lòng đau như cắt.
Tất cả những mâu thuẫn và vướng mắc đều tan thành mây khói