Nghe Tông Lạc nói, Diệp Lăng Hàn sửng sốt giật mình.
Hắn đột nhiên ngước mắt, nhìn chằm chằm vào khu rừng bị lá bao phủ.
Ở phía sau một mảng cây xanh, nam nhân áo đỏ dựa vào cành cây, tóc đen như thác nước tản xuống, mắt phượng thon dài.
Một tay chống đầu, tay kia nắm chặt mũi tên đã gãy, tươi cười nồng đậm nhìn qua.
"Sư huynh, lời này huynh nói không đúng rồi."
Ngu Bắc Châu vuốt lông chim màu trắng ở đuôi tên, thấp giọng trêu đùa: "Ta vẫn luôn ở chỗ này, nếu không phải sư huynh quấy rầy ta, hiện giờ có lẽ ta đã cùng Chu Công uống rượu đánh cờ, du ngoạn Điệp Hải rồi."
Tông Lạc cười lạnh, đối với mấy câu chuyện quỷ của Ngu Bắc Châu không nói một lời.
Từ lúc nhận lấy ngọc bài Công Tôn Du, Tông Lạc đã cảm giác bị một ánh mắt mãnh liệt theo dõi.
Chẳng qua lúc đó Tông Lạc không cách nào xác định vị trí của Ngu Bắc Châu, hơn nữa cũng muốn để Ngu Bắc Châu nhìn thấy tiểu đệ kiếp trước của mình chạy theo trung thành với hắn, cho nên không thèm lên tiếng.
Công Tôn Du còn có thể giải thích được nguyên nhân, xưa giờ hắn chỉ học nghệ trong ẩn sĩ thế gia, vừa vào Đại Uyên chưa kịp đụng vào Ngu Bắc Châu, đã bị Tông Lạc trong lúc vô tình nửa đường chặn lại.
Nhưng Diệp Lăng Hàn thì khác.
Diệp Lăng Hàn và Ngu Bắc Châu là biểu huynh đệ, trời sinh đã cùng bản chất với nhau.
Quan trọng nhất là, thuộc tính cả hai cực kỳ phù hợp với nhau.
Một tên máu M điên cuồng bi3n thái, một tên vô cùng b3nh hoạn.
Đời trước Tông Lạc không chỉ một lần nhìn thấy Diệp Lăng Hàn chạy theo sau lưng Ngu Bắc Châu, một tiếng hai tiếng biểu huynh, vẻ mặt si mê sùng bái, biểu cảm cuồng tính vặn vẹo, tôn thờ đối phương như thần.
Huống chi năng lực chuyên môn của Diệp Lăng Hàn vô cùng xuất sắc, lập được công lao to lớn trong việc trợ giúp Ngu Bắc Châu đoạt lấy cơ nghiệp Đại Uyên.
Nếu nói Diệp Lăng Hàn và Ngu Bắc Châu không có liên quan với nhau, lừa ai đây?
Quả nhiên, Diệp Lăng Hàn quỳ rạp xuống đất, một tay che miệng vết thương, sững sờ nói: "Biểu huynh!"
Đã lâu rồi hắn không gặp Ngu Bắc Châu.
Rõ ràng phủ Chất tử cách phủ Bắc Ninh Vương không xa, mỗi lần Diệp Lăng Hàn đi ngang qua, hắn đều dừng lại yên lặng nhìn một hồi lâu, nhưng ngay cả gõ cửa cũng không dám.
Bọn họ là biểu huynh đệ, khi còn nhỏ tham gia cung yến, dáng vẻ biểu huynh Ngu gia tuấn mỹ đã khắc sâu trong ký ức của Diệp Lăng Hàn.
Sau đó nghe nói Ngu gia bị diệt, vì báo thù cho Ngu gia, biểu huynh chuyển đến Đại Uyên, mấy năm nay y chưa từng từ bỏ việc điều tra Ngu gia bị diệt.
Sau đó, Diệp Lăng Hàn cũng bị ép phải tới Đại Uyên làm chất tử.
Có đôi khi hắn thường đứng trước cửa phủ Chất tử, nhìn về phía Bắc Ninh Vương phủ cách đó không xa, không khỏi cảm thấy bi thương cô tịch.
Bọn họ đều là người Vệ quốc, một người vì báo thù, người kia làm con tin mà xa xứ.
Không biết lúc biểu huynh vì Đại Uyên bán mạng trên chiến trường, trong lòng có hận hay không.
Nhưng mà Ngu Bắc Châu không hề nhìn Diệp Lăng Hàn.
Trong mắt hắn chỉ có một người.
Áo choàng lông trắng trên vai vị Tướng quân áo đỏ buông xuống, hắn lười biếng vắt lên cành cây, nhìn Tông Lạc vừa cười khinh bỉ vừa thu hồi cung tiễn, sau đó cầm lấy Thất Tinh Long Uyên phi thân lên ngựa, lập tức rời đi.
Diệp Lăng Hàn căng thẳng thấp thỏm, trên người lại bị thương, đầu óc choáng váng, căn bản không phát hiện Ngu Bắc Châu dị thường: "Đa tạ biểu huynh tương trợ..."
Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, khi ngước mắt lên, trên cành cây đã không còn bóng người.
......
Sau khi giáo huấn hai người kia xong, tâm tình Tông Lạc tốt hơn một chút, biểu tình cũng không ảm đạm như trước.
Hắn nhịn Diệp Lăng Hàn đã lâu.
Kiếp trước hắn ở biên cảnh xa xôi, không thể báo thù cho Tiểu Bát, kiếp này hắn nhất định phải động thủ một lần.
Vừa rồi Tông Lạc đâm rất sâu, trừ khi có danh y ra tay, nếu không cánh tay phải của hắn có thể bị phế.
Đương nhiên, cho dù có thể chữa khỏi, cũng cần phải dưỡng thương ít nhất một năm rưỡi.
Tóm lại, trong khoảng thời gian này Diệp Lăng Hàn đừng hòng ra gây sóng gió.
Diệp Lăng Hàn phải cảm thấy may mắn vì Tông Thụy Thần vẫn ổn, nếu không hôm nay sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Tiếng vó ngựa vang lên trong trong rừng sâu rậm rạp, giẫm qua cành khô kêu xào xạc.
Giữa sự tĩnh lặng dễ chịu này, những tiếng động ồn ào bỗng thất thường từ phía trên vọng xuống.
Góc áo màu đỏ rực cùng áo choàng lông trắng đan vào nhau, mang theo tiếng lá xào xạc, lặng lẽ lướt qua như bóng ma quỷ dị.
Trên mặt đất, Tông Lạc cưỡi ngựa mà chạy, Ngu Bắc Châu bình tĩnh đuổi theo trên trời, còn thỉnh thoảng trêu chọc vài câu, sợ người ta không bốc cháy.
"Đã lâu không gặp, chẳng lẽ sư huynh không muốn cùng cố nhân kiếp trước ôn chuyện sao?"
Tông Lạc mắt điếc tai ngơ, thần thái bình tĩnh, tiếp tục giục ngựa chạy về phía trước.
Trêu chọc một hồi, thấy Tông Lạc không có phản ứng, Ngu Bắc Châu cảm thấy khá là thất vọng.
Hắn ở trên không dùng khinh công bay một lúc lâu, đột nhiên lao xuống thật nhanh, trong nháy mắt đã tóm lấy một con ngựa của Cảnh vệ binh canh giữ.
"Ái......!Vương gia?!"
Cảnh vệ binh ánh mắt hoa lên, chưa kịp phản ứng đã giật mình hoảng sợ.
Đợi đến khi hắn hoàn hồn, Ngu Bắc Châu đã cưỡi quân mã đi xa, chỉ còn lại một bóng lưng đỏ rực.
Một lúc lâu không nghe thấy giọng nói khiến người ta chán ghét của Ngu Bắc Châu, Tông Lạc còn tưởng rằng người này rốt cuộc cũng nhàm chán bỏ đi, cho nên hơi giảm tốc độ.
"Sư huynh, chạy nhanh như vậy làm gì?"
Không ngờ trong tích tắc, tiếng vó ngựa dồn dập đã tới gần, gắt gao theo sát hắn.
Sắc mặt Tông Lạc lập tức tối sầm, vỏ kiếm trong tay vỗ lên lưng ngựa.
Thấy hắn chạy nhanh, con ngựa phía sau cũng không chịu thua mà bắt đầu truy đuổi.
Từ xa nhìn lại, hai bóng người một đỏ một trắng tựa như chồng lên nhau.
Một hồi người này chiếm ưu thế, tích tắc người kia lại vượt qua, giống như muốn phân cao thấp.
Ngu Bắc Châu vừa thành thạo giục ngựa, vừa lười biếng nói: "May mà sư huynh không cưỡi Chiếu Dạ Bạch, nếu không ta làm sao đuổi kịp."
Tông Lạc: "......"
Thật muốn đánh chết cái tên không biết nói tiếng người này, suốt ngày âm dương quái khí lập dị ghê tởm.
Hắn lạnh lùng nói: "Sao ngươi không học chính mình khi còn bé ấy? Ngươi không nói chuyện, không ai nói ngươi câm."
Vẫn là Ngu Bắc Châu khi còn nhỏ đáng yêu hơn một chút.
Khi đó Ngu Bắc Châu vẫn còn non nớt, tâm cơ cũng không thâm trầm như hiện giờ, chưa từng trải đời, chơi thế nào cũng chơi không lại thanh niên xuyên sách như Tông Lạc, không biết đã ngậm bồ hòn làm ngọt bao nhiêu lần.
Thích nhất chính là, Ngu Bắc Châu dù khó chịu cũng phải giấu trong lòng, tức điên lên cũng không thể nhiều lời, còn phải ở trước mặt Quỷ Cốc Tử sửa giọng ngọt ngào gọi hắn sư huynh, giả vờ ngoan ngoãn nhu thuận.
"Thì ra sư huynh thích ta khi còn bé."
Ngu Bắc Châu đột nhiên hiểu được: "Nhưng ta lại thích sư huynh hiện giờ hơn......!Không, sư huynh lúc nào ta cũng rất thích, đáng tiếc sư huynh đối với ta luôn lạnh lùng lãnh đạm."
Đúng là xấu nết, xem ngươi có thể làm gì.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Tông Lạc dứt khoát quay đầu ngựa hướng vào một con đường hiểm trở.
Quỷ Cốc Tử chủ yếu truyền thụ cho các đệ tử của mình võ nghệ là chính, quân tử lục nghệ là phụ, kỵ nghệ đương nhiên cũng là nằm trong số đó.
Trước khi cưỡi ngựa chưa đổi thành săn