Bên ngoài rất yên tĩnh, gần như không nghe thấy âm thanh gì.
Hương thơm lành lạnh quen thuộc phảng phất trong không khí, quanh quẩn không thôi.
Cách một cánh cửa thật dày cũng có thể ngửi thấy, khiến người ta thoải mái.
Uyên Đế không thích mùi thơm ngào ngạt của an thần hương mà quan to quý nhân hay dùng, cũng không thích long diên hương mà Tiên đế thường đốt.
Ông chỉ thích một loại hương thảo giá rẻ, loại hương thảo này chỉ là cỏ dại, hầu như nơi nào cũng có, dân chúng bình dân thường thích chặt một bó lớn mang về làm củi đốt, mùi khét hăng mũi, nâng cao tinh thần tỉnh táo, hay dùng trong quân đội.
Lúc Tông Lạc ở biên quan, rất nhiều lần ngửi thấy mùi thơm này.
Trong một thoáng chốc, hắn còn tưởng rằng mình đã trở lại những ngày chinh chiến sa trường.
Ngay cả khi đứng ngoài cửa thế này, cũng giống như trở lại lúc trước.
Khi đó Vu tế đại điển vừa xong, vốn dĩ dựa theo quy củ, khi đại điển kết thúc nên tuyên bố người được chọn làm Thái tử, tiến hành sắc phong tại chỗ, đại điển sẽ được cử hành sau.
Thế nhưng, vào thời điểm Vu tế đại điển kết thúc, Thái Vu trình lên mệnh bài của từng Hoàng tử, Uyên Đế xem xong giận tím mặt.
Không nói lời nào, trực tiếp giải tán tất cả.
Sau đó, toàn bộ Hoàng thành giới nghiêm, mỗi ngày đều có Cảnh vệ binh tuần tra xung quanh.
Trong cung không có động tĩnh, mấy vị Hoàng tử đoạt trữ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay khi Tông Lạc dự định vào cung từ giã, chuẩn bị tấn công Dự quốc, trong cung bỗng nhiên truyền đến Thánh chỉ, trực tiếp thu hồi hổ phù trong tay hắn.
Không chỉ như vậy, còn lệnh hắn phải ở yên trong phủ Tam hoàng tử, không có ý chỉ không được ra ngoài.
Việc này không khác gì giam lỏng.
Tông Lạc không hiểu, đến tận bây giờ cũng không hiểu.
Vu tế đại điển lựa chọn Thái tử, mà hắn căn bản không có dã tâm với ngôi Hoàng đế.
Chọn hoàng đệ nào cũng không có liên quan tới hắn, bất luận ai xưng đế, hắn nắm binh quyền trong tay cũng không cần sợ.
Chỉ cần Thái tử vừa lập, hắn sẽ xin Uyên Đế phong Vương, sau này cho dù rút khỏi hoàng thành, cũng có thể an tâm ở trên phần đất của mình.
Mà trước đó, Tông Lạc chưa từng nghĩ phụ hoàng không coi trọng hắn.
Trong triều nhiều người nói Tam hoàng tử không được sủng ái, nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy vậy.
Tuy nói Uyên Đế ngày thường vô cùng nghiêm khắc với hắn, nhưng trong nhiều Hoàng tử như vậy chỉ có mỗi mình Tông Lạc là nắm giữ hổ phù, thành lập thân binh.
Được ông thống khoái ủy quyền, đã là một loại coi trọng.
Nhiều khi, Tông Lạc thậm chí còn nghĩ......!Có lẽ chỉ là Uyên Đế không thể biểu đạt mà thôi.
Dù sao người làm Hoàng đế, thân bất do kỷ, hơn nữa con nối dõi đông đảo, không thể xử lý mọi chuyện công bằng.
Sau khi Đại hoàng huynh và Nhị hoàng huynh lần lượt chết non, hắn trở thành trưởng tử, đương nhiên phải làm gương, nghiêm khắc một chút là điều không thể tránh khỏi.
Chính vì thế, sau khi bị thu hồi binh quyền, Tông Lạc ngoan ngoãn ở trong phủ một tháng.
Trong quá trình này, tất cả tin tức đều như đá chìm biển rộng, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, nên mới ngang nhiên chống lại thánh chỉ, xông vào trong cung.
Tông Lạc vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, trời đổ tuyết lớn dày đặc.
Tuyết rơi rất lớn, mỗi mảnh to bằng nửa nửa đốt ngón tay, không ngừng bay lả tả, trải lên tường cung đỏ thẫm, nhìn không thấy đích.
Giống như vĩnh viễn sẽ không kết thúc.
Uyên Đế không chịu gặp hắn, hắn liền quỳ bên ngoài Chương cung, quỳ suốt một ngày một đêm.
Người bình thường không thể quỳ suốt mấy canh giờ, nhờ thể lực phi thường và nội công thâm hậu, Tông Lạc mới kiên cường chống đỡ được.
Nhưng dù là vậy, quỳ lâu, cũng cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu gối không còn cảm giác.
Bấy giờ, một tiểu nội thị từng được Tam hoàng tử chiếu cố không nhịn được chạy đến khuyên nhủ, nào ngờ mới vừa tới gần hai bước, còn chưa kịp nói một câu, đã bị thị vệ kéo xuống.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khắp bầu trời.
Tuyết đọng màu trắng nhuộm lên màu đỏ, xa xa có tiếng xì xào bàn tán.
"Bệ hạ tức giận, nói ai dám cầu tình một câu, sẽ gi3t chết không tha."
......
Mãi đến hừng đông, Nguyên Gia rốt cuộc cũng cầm thánh chỉ tới.
"Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương, chiếu viết: tuyên Tam hoàng tử Tông Lạc lập tức mang thân binh rút khỏi hoàng thành, phòng thủ biên quan, không có kỳ hạn.
Không được tùy ý trở về, nếu không luận tội mưu phản."
Khi đó Tông Lạc hoa mắt thần mê, từng câu từng chữ như gõ vào tai.
Hắn trầm mặc thật lâu, gần như trở thành người tuyết.
Cuối cùng, hắn vẫn không dám xé bỏ thánh chỉ, xông vào cửa lớn trước mặt.
Mà hôm nay, vật đổi sao dời, trước mặt hắn lại có thêm một cánh cửa.
Phía sau cánh cửa vẫn là người đó.
Tông Lạc giật giật khóe miệng, xây dựng tất cả tâm lý cần thiết, chậm rãi đẩy cửa ra.
Bên trong hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng viết sột soạt.
Từ hôm qua, Uyên Đế đã đem công văn tấu chương trong Chương cung chuyển đến đây, chuẩn bị cho hai ngày Thanh Tự.
Sau khi chinh phục một quốc gia mới, bất kể là hợp nhất quân đội hay kiểm kê quốc khố, rất nhiều việc cần tính toán.
Hiện giờ phải hoàn tất những chuyện dây dưa, tấu chương dâng lên quá nhiều, từ sáng đến tối phê duyệt không hết.
Huống chi trong hoàng thành đang cử hành Bách gia yến, hơn nữa còn phải tổ chức Thanh Tự, mọi việc chồng chất lên nhau.
Vị Hoàng đế mặc long bào đen ngồi trước bàn, phía trên chất đống từng chồng tấu chương, sắc mặt khó chịu.
Ông nhìn chằm chằm từng dòng chữ nhỏ khó hiểu trên thẻ tre, mày kiếm nhíu chặt, trong lòng cảm thấy nếu muốn thống nhất thiên hạ, thống nhất chữ viết là việc cấp bách phải làm.
Bằng không làm một Hoàng đế, phải học ngôn ngữ bảy nước, nói ra quả thực buồn cười!
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, ông cũng không ngẩng đầu, giọng điệu không kiên nhẫn: "Nguyên Gia, ngươi làm sao vậy? Đã nói không được để bất cứ ai tới quấy rầy trẫm."
Thanh Tự mỗi năm một lần được xem là dịp hiếm hoi Hoàng thất xuất cung, toàn thể hoàng tử công chúa hậu phi đều phải đến dự.
Trước đó không lâu, Dự Quốc nóng lòng phái sứ thần đưa một nhóm mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn tới, Uyên Đế cũng không nói lời nào, cũng không thèm nhìn tới, phất tay một cái, bổ sung toàn bộ vào hậu cung.
Muốn đưa thì đưa, ông sẽ thu toàn bộ, dù sao đại nghiệp Đại Uyên hùng mạnh, cũng không phải nuôi không nổi.
Những mỹ nữ này ngay từ ngày đầu tiên vào cung đã kinh hồn bạt vía, một mặt e ngại vị bạo quân nổi danh hung ác, mặt khác lại nhớ kỹ sự bồi dưỡng dạy dỗ của Dự quốc đối với các nàng, muốn leo lên hậu vị, vì cố quốc hiến dâng một phần sức lực.
Mọi người đều biết, hậu cung Uyên Đế tựa như chợ đầu mối bán sỉ, miễn