Editor: Gấu Gầy
Hôm qua, sau khi từ quân doanh Huyền Kỵ ôn chuyện trở về, quả nhiên Tiết Ngự Sử đã chờ rất lâu.
Tông Lạc cùng Tiết Ngự Sử nói chuyện trắng đêm trong thư phòng, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, hắn mới đích thân đưa vị lão nhân lớn tuổi này ra khỏi phủ.
Ông lão đã gần bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, dù thức cả đêm nhưng sắc mặt hồng hào.
Trước khi lên xe ngựa, Tiết Ngự Sử sờ sờ chòm râu trắng dài của mình: "Không ngờ lão hủ đời này vẫn còn có thể gặp lại Điện hạ, thật sự trong lòng kích động vô cùng, nhất thời không để ý quấy rầy đến hừng đông, ài, thật sự là đã đem chuyện hơn nửa đời người nói ra."
Cả đời của ông, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy.
Năm đó Tiên đế còn sống, ông vào triều làm quan, tận mắt chứng kiến cuộc chiến đoạt trữ đẫm máu ở Hoàng thành.
May mắn thay, lúc ấy ông là một thanh quan, không tham dự vào, bất động trong sóng gió.
Hiện giờ già rồi, ông lại bắt đầu càng ngày càng quan tâm quốc sự, đối với Uyên Đế phê bình kín đáo, cho nên mới quyết định đứng về phe Tam hoàng tử đảng.
Không sai, năm đó sau khi quan sát Tông Lạc được một thời gian, Tiết Ngự Sử đã tự mình gia nhập.
Ngày trước Tông Lạc vốn có căn cơ bất ổn ở Hoàng thành, nhận được bái thiếp đầu quân của ông, quả thực vô cùng kinh ngạc.
Tông Lạc vội vàng nói: "Tiết lão nói gì lạ vậy, là ta đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi mới đúng."
Tiết Ngự Sử cười to ba tiếng: "Điện hạ thật là khách khí."
"Đúng rồi, nếu Bệ hạ đã hạ lệnh, Điện hạ xin hãy phối hợp trị liệu, bảo trọng thân thể.
Dù sao......!những gì chúng ta đã nói đêm qua, đều cần có thân thể tốt làm vốn mới được."
"Nhất định nhất định."
Sau khi nhìn Tiết Ngự Sử rời đi, Tông Lạc xoay người vào phủ.
Vừa mới đi tới hành lang, đã thấy Liêu quản gia đang cười tủm tỉm đứng canh ở đó: "Điện hạ, Ngự y đã dặn, kiêng ăn cay, không thức khuya.
Dù sao tối qua ngài cũng có chuyện quan trọng cần bàn, lão nô cũng không nói nhiều, nhưng mà thuốc hôm nay, sợ là phải uống nhiều thêm một chén."
Ngự y đứng ở phía sau hắn nghiêm mặt: "Điện hạ, đây là vu dược do thần điều chế, ngày sau xin đừng thức khuya, mời."
Phàm là thần y, phần lớn tính tình đều có chút nóng nảy.
Nếu bình thường gặp phải bệnh nhân không chịu phối hợp như vậy, đa phần sẽ không chữa.
Nhưng vị này lại là Tam hoàng tử......!Nếu dám không chữa, Thánh thượng sẽ chặt đầu ông.
Đương nhiên, tính mạng quan trọng hơn tính khí.
Vì thế Ngự y mới sáng sớm đã cam chịu sắc thuốc.
Tông Lạc: "......"
Hắn nhìn hai chén đầy, toả ra mùi vu dược nồng nặc, biểu tình dần dần trở nên cứng ngắc.
......
Đau khổ uống thuốc xong, Tông Lạc trở về phòng nghỉ.
Bình thường hắn ở thư phòng, thừa dịp không ai nhìn thấy, còn có thể lén đổ thuốc đi.
Nhưng nếu bị nhìn chằm chằm, hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Đến khi hắn tỉnh dậy, đã gần đến giờ ăn trưa.
"Điện hạ, Bùi thừa tướng vừa mới tới."
Tông Lạc thuận miệng hỏi: "Tới bao lâu rồi?"
"Hồi bẩm Điện hạ, Điện hạ vừa mới nghỉ ngơi, Bùi đại nhân đã tới.
Nhưng mà......!lúc Điện hạ còn chưa tỉnh lại, Bùi đại nhân ngồi trong phòng khách mấy canh giờ, hình như nhận được một chuyện quan trọng khẩn cấp, liền để lại một hộp gấm rồi vội vàng rời đi."
"Ta biết rồi."
Hắn gật đầu, mặc thêm áo khoác, thắt chặt đai lưng, đẩy cửa bước ra.
Trong hộp gấm Bùi Khiêm Tuyết để lại là mấy quả Phúc Trạch cam vàng.
Tông Lạc nhìn chằm chằm mấy quả Phúc Trạch, thở dài, chuyển giao cho phòng thuốc.
Một ngày nữa trôi qua.
Liêu tổng quản vào cung lấy thuốc, nhân tiện nói với Tông Lạc tình hình của Tông Thụy Thần.
Hai ngày nay trong cung không có tin tức gì, ngày mai Tông Lạc phải đúng giờ vào cung trị liệu, nhân tiện đưa Thụy Thần ra ngoài.
Tin tức duy nhất là Ngự y nhắc tới Cửu hoàng tử.
Sáng nay Ngự y cũng đã vào cung, tạm thời được gọi đi khám cho Cửu hoàng tử.
"Cách đây không lâu, Cửu hoàng tử mới bị cấm túc một lần, cũng không biết xảy ra chuyện gì, lại tiếp tục chọc giận Bệ hạ, nghe nói ngài ấy một mình trong cung khóc đến khàn giọng.
Lúc lão hủ được vị công công bên cạnh mời qua, còn tưởng ngài ấy sắp không được rồi, ai ngờ đến khi sờ vào, thân thể rõ ràng khoẻ mạnh, ngay cả phong hàn cũng không có bị."
Trong lúc thử thuốc cho Tông Lạc, Ngự y phàn nàn: "Lão hủ phiền nhất chính là cái kiểu giả bệnh mất thời gian.
Mấy năm trước, hậu cung thường có mấy vị nương nương thích chơi trò này, nói không cẩn thận sẩy thai, còn dùng khăn thấm máu gà thoa khắp người, đến khi bắt mạch thì lộ ra hết."
Nghe ông nói chuyện của Tông Hoằng Cửu, Tông Lạc không khỏi có chút chột dạ.
Những Ngự y này đều là người từng trải, nếu không phải nhờ bí thuật điểm huyệt của Quỷ Cốc, hắn thật sự không thể cam đoan có thể lừa được.
Nhưng Tông Hoằng Cửu sao lại chọc giận Uyên Đế?
Tông Lạc nhớ lại.
Chuyện ghê tởm nhất mà Tông Hoằng Cửu đã làm trong kiếp trước, chính là đánh chết Tông Thụy Thần.
Đương nhiên, dù sao Tông Thụy Thần cũng là Hoàng tử, Tông Hoằng Cửu chắc chắn không có khả năng tùy ý xử lý.
Chủ yếu là do Diệp Lăng Hàn mật báo, trùng hợp ngay ngày đại thọ của Uyên Đế, không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì, khiến Thụy Thần mang tiếng làm ô nhục hoàng gia, có ý cấu kết với bộ hạ cũ mưu phản, cuối cùng chịu tội.
Hôm nay mười bốn tháng chạp, đợi đến cuối tháng trước tết, là đến sinh thần của Uyên Đế.
Trong triều quần thần đều phát hiện, tâm tình Thánh thượng mấy ngày nay hình như rất tốt, liền bạo gan hơn một chút.
Năm ngoái vì chuyện ở Hàm Cốc Quan, ngay cả đại thọ cũng không tổ chức, nghe nói Phụng Thường vừa mới trình lên đề nghị vào ngày hôm qua, không ngờ Uyên Đế trực tiếp vung tay đồng ý, vì thế quy cách lễ chế không dám chuẩn bị trước đây lại được phê duyệt.
Nói đến sinh nhật Uyên Đế......
Tông Lạc bỗng nhiên trầm mặc, đứng dậy đi tới tủ sách, kéo ra ô tối bên trên.
Trong ô tối là một khối phỉ thuý to bằng bàn tay, chưa điêu khắc hoàn thiện, phía trên có khắc một con Thần Long trông rất sống động, cưỡi mây đạp gió, khí thế phi phàm, dưới sắc trời lờ mờ phát ra ánh sáng màu xanh biếc.
Bất kể là chất lượng hay màu sắc, đều thuộc hàng cực phẩm hiếm có khó tìm.
Hai năm trước, để có được khối ngọc thô này, Tông Lạc đã tốn không ít tâm tư, tìm khắp các quốc gia, cuối cùng mới mua được với giá cực cao từ một thương nhân thần bí.
Sau khi lấy được khối ngọc này, hắn tự mình tìm người phác thảo, lúc nào cũng giữ bên người, hễ có thời gian là lấy dao ra khắc vài nét.
Khối ngọc này vốn là quà mừng Tông Lạc chuẩn bị cho đại thọ Uyên Đế.
Trận Hàm Cốc Quan năm ngoái cũng xảy ra vào cuối năm.
Nếu không đột ngột trùng sinh, thì khối ngọc này đã sớm được đặt vào trong hộp gấm mang đi rồi.
Hiện giờ trừ mấy đám mây phía dưới cần phải điêu khắc tinh xảo thêm chút, tất cả đều đã hoàn thành, chỉ cần đánh bóng là xong thành phẩm.
Chỉ là hiện tại......
Bạch y Hoàng tử chậm rãi đẩy ô đen trở