"Cất vào đi, Nguyên Gia."
Người ta nói Hoàng đế không dễ dàng biểu lộ vui buồn, nhưng một lão già hầu hạ Uyên Đế nhiều năm như Nguyên Gia vẫn có thể nhìn ra một ít dấu hiệu.
Bệ hạ hẳn là có chút không vui.
Nguyên Gia vội vàng nhận lệnh, nhanh chóng cất hai hộp gấm vào đúng chỗ, đặt chúng cùng với những thứ mà các Hoàng tử trước đó dâng lên.
Thấy cửa ải nguy hiểm đã qua, Tông Lạc thót tim, dẫn Tông Thụy Thần quay về chỗ cũ.
Nhưng tiết mục này này vẫn chưa kết thúc.
Vốn dựa theo an bài, Tông Lạc được xếp ở vị trí cuối cùng dâng lễ, nhưng hắn và Tông Thụy Thần cùng đi lên, cho nên phía sau còn sót lại Tông Hoằng Cửu.
Lúc Tông Lạc dâng lễ, Tông Hoằng Cửu liếc nhìn qua, trên mặt hiện lên sự ghét bỏ không hề che giấu.
Cho dù không tìm ra lỗi thì cũng kém hơn rất nhiều so với ba Hoàng tử trước đó.
Được phụ hoàng coi trọng thì sao chứ, không phải đã thành phế vật.
Hắn ngấm ngầm đánh giá Tông Thụy Thần theo sau Tông Lạc.
Từ khi ra khỏi cung, lại có hoàng huynh làm chỗ dựa, Tông Thụy Thần cũng chậm rãi khôi phục dáng vẻ nên có của một thiếu niên, hiện giờ hắn lại trầm tĩnh, biểu hiện cũng rất bình thường, hoàn toàn khác với cái tên mỗi ngày chỉ biết cười ngốc, nước miếng chảy tới cằm trong trí nhớ của Tông Hoằng Cửu.
Tông Hoằng Cửu trong lòng nổi lên một ngọn lửa xấu xa.
Tên phế vật này dám giả vờ trước mặt hắn nhiều năm như vậy.
Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc.
Nghĩ đến kế hoạch của mình cùng Tứ hoàng huynh, trên mặt Tông Hoằng Cửu sắc mặt âm trầm, dâng lên ý định xấu xa.
Rất nhanh, Tông Thụy Thần sẽ gặp xui xẻo.
"Tuyên Cửu hoàng tử Tông Hoằng Cửu."
Hắn đứng lên khỏi chỗ ngồi, chạy bước nhỏ đến giữa đại điện dâng lễ.
Quà mừng của Tông Hoằng Cửu đương nhiên cũng không phải là thứ quý giá gì, dù sao hắn vẫn còn chưa lập phủ, thường ngày sinh hoạt đều ở trong cung, đồ tặng lên cũng chính là đồ được ngự ban xuống.
Nhưng hắn mới có mười tuổi, rốt cuộc vẫn là trẻ con, không cần tặng vật quý giá gì, chỉ cần biểu thị tâm ý là được.
Nội thị cao giọng nói: "Một bình Hoa Lê Bạch ủ năm năm."
Tông Hoằng Cửu đoan chính hành lễ: "Đây chỉ là bình Hoa Lê Bạch phụ hoàng ngày đó ban cho thần nhi, thần nhi không nỡ uống, lén chôn ở dưới tàng cây, bây giờ nhi thần chỉ mượn hoa hiến phật mà thôi."
Trong hầm rượu trong cung chất đầy bình Hoa Lê Bạch cũ hơn bình của Tông Hoằng Cửu tặng, chẳng qua bình Hoa Lê Bạch này là năm đó Uyên Đế ban cho hắn, ý nghĩa tượng trưng nhiều hơn thôi.
"Hôm nay là ngày đại hỉ của phụ hoàng, chúc phụ hoàng thọ cùng thiên tuế, phúc thể an khang, nhất thống thiên hạ."
Đồ vật bình thường không có đặc biệt, thắng ở Tông Hoằng Cửu miệng ngọt.
Nhiều năm qua hắn ở trong cung có thể được sủng, cũng là nhờ có điểm này, chẳng qua lúc trước hai lần bị đố kỵ làm cho mù mắt, không thể phát huy ra.
Tông Hoằng Cửu hùng hồn đứng ở giữa điện dẻo miệng một hồi, sắc mặt Hoàng đế rõ ràng từ lạnh lùng chuyển sang tốt hơn một chút.
"Được rồi, dâng lễ xong thì trở về dùng bữa đi."
Uyên Đế giơ tay lên, ý bảo Tông Thụy Thần ngồi xuống.
Tông Hoằng Cửu thấy thế, quá đỗi vui mừng.
Nếu phụ hoàng chịu để ý đến hắn, vậy thì sau sinh thần tối nay, chuyện cấm túc không chừng sẽ kết thúc.
Những người khác thấy vậy, cũng chỉ biết thở dài cảm thán một câu, Cửu hoàng tử thật sự được sủng ái.
Sau khi các Hoàng tử dâng lễ xong, chính là phần chúc rượu và vũ nhạc.
Nội thị cao giọng: "Nhạc Vũ lên —"
Vũ cơ hoa phục lập tức tiến vào điện, tay áo như mây xoè rộng trên không trung, quay đầu cười tươi nhịp nhàng lả lướt, khuấy động không khí trong yến tiệc.
Đến lúc này, đã không còn nhiều quy tắc ràng buộc như trước, các đại thần có thể tự do uống rượu ăn tiệc, cũng có thể nâng ly chúc rượu đế vương.
Đương nhiên, vòng chúc rượu này vẫn phải bắt đầu từ Hoàng tử.
Tông Lạc cũng thành thật đi theo sau lưng, lên chúc một vòng.
Lúc mời rượu, Uyên Đế nói: "Nguyên Gia."
Lão nội thị liền cung kính mang theo bình ngọc xuống, rót cho Tông Lạc một ly.
Tông Lạc hai tay nâng ly, thấp giọng nói: "Chúc phụ hoàng long thể an khang, vạn thọ vô cương."
Đợi đến khi cúi đầu uống vào miệng, hắn mới giật mình nhận ra thứ Nguyên Gia rót ra là trà xanh chứ không phải loại rượu ngon dành cho sinh thần những năm trước.
Bình ngọc này Uyên Đế cũng uống khi nghênh thần chúc rượu.
Uyên Đế thích rượu, lúc còn trẻ nghe nói còn đánh đến Hung Nô chỉ vì nếm thử một ngụm rượu sữa và rượu nho.
Sau khi làm Hoàng đế đã kiền chế lại không ít, cho dù tửu lượng có tốt hay không, thân thể thiên kim phải biết giữ mình, mỗi năm chỉ uống vài ly trong cung yến.
"Ừm."
Vẻ mặt của Uyên Đế không hề thay đổi.
Sau khi Tông Lạc trở lại chỗ ngồi của mình, trong lòng nảy sinh cảm giác khó tả.
Bởi vì năm ngoái không có tổ chức thọ yến, cho nên thọ yến năm nay coi như tổng hợp lại hai lần kiếp trước.
Dựa theo thời gian, qua một năm nữa Uyên Đế sẽ đột nhiên lâm bệnh.
Nghĩ đến những lời Nguyên Gia thì thầm với mình lần trước ở Đại vu từ, Tông Lạc giật mình nhận ra, mọi chuyện đã sớm được báo trước.
Hắn thoáng dao động tinh thần, đột nhiên ngước mắt đánh giá toàn cảnh.
Hôm nay sinh thần, Ngu Bắc Châu từ đầu đến cuối đều vắng mặt, có lẽ y đã dẫn Thiên Cơ quân đi phụ trách an ninh hoàng thành.
Vừa rồi lúc Tông Lạc bước vào, dường như nghe thấy trong điện có người nhắc tới Bắc Ninh Vương, còn nói ngoài cung xảy ra chuyện lớn gì đó, hình như có liên quan tới Đình Úy, cụ thể thì không rõ lắm.
Ở phía đối diện, Công Tôn Du nhìn thấy bạch y Hoàng tử ngẩng đầu, gập ngón tay, gõ ba cái lên bàn, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài điện.
Tông Thừa Tứ bước lên mời rượu, các gia thần đương nhiên sẽ không đi theo, nên Công Tôn Du vẫn ngồi tại chỗ.
Đây là ám hiệu Tông Lạc và Công Tôn Du đã ước định trước đó.
Xem ra Công Tôn Du đã tìm hiểu được tình báo mới.
Tông Lạc suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Ta ra ngoài hóng gió."
Dù sao giấc mơ mà Tông Thuỵ Thần kể lại vẫn khiến hắn lưu tâm.
Kiếp trước Tông Thụy Thần chính là ở trong yến hội này bị Tông Hoằng Cửu bỏ thuốc, nên mới phạm vào tội ngự tiền thất nghi, rơi vào kết cục thê thảm.
Hiện giờ có thể tự do rời tiệc, rất nhiều người đang xếp hàng chờ chúc rượu đế vương, cũng có không ít triều thần lo vùi đầu dùng bữa, một số khác cùng nhau uống rượu chuyện trò, thưởng thức vũ nhạc.
Không thiếu người cảm thấy không khí trong đại điện quá náo nhiệt, muốn ra Ngự hoa viên hóng gió một hồi.
Diệp Lăng Hàn vốn đang ngồi im lặng phía sau,