Editor: Gấu Gầy
Một đêm không ngủ?
Ngay cả Tông Lạc cũng không khỏi kinh ngạc.
Lần trước Nguyên Gia đã nói, Uyên Đế mấy năm trước ỷ vào thân thể tốt, không chỉ suốt đêm phê duyệt tấu chương, thậm chí hôm sau lên triều sớm, còn đợi đến khi bãi triều múa kiếm một hồi, mới trở về tẩm điện tắm rửa nghỉ ngơi.
Đây đúng là lịch làm việc và nghỉ ngơi của siêu nhân, chỉ có tuổi trẻ mới đủ sức chịu được.
Hai năm đó tình trạng của Đại Uyên quả thật không tốt, trong nước trải qua cải cách đẫm máu, bên ngoài có đại quân Vệ quốc áp sát, Tông Lạc chưa đầy mấy tháng đã phải cùng vú em sang Vệ quốc làm con tin.
Nhờ có Uyên Đế chăm lo việc nước, chủ trương cứng rắn, mới có thể kéo lên một quốc gia rộng lớn như vậy.
Chỉ là hiện tại......!Nguyên Gia năm lần bảy lượt đề cập tới thân thể của Uyên Đế trước mặt hắn, giọng điệu đầy lo lắng, kết hợp với biến cố mà Tông Lạc đã trải qua trong kiếp trước -
Hắn gần như không suy nghĩ nhiều, chỉ vội vàng gật đầu chào hỏi những người đang chờ hắn ở xa, rồi theo nội thị đi về Chương cung.
Những lời Vũ Bắc Châu nói tối qua, rốt cuộc vẫn để lại dấu hỏi trong lòng Tông Lạc.
Cái gì gọi là đi quá sớm, từ đầu đến cuối đều hận sai người?
Đáng tiếc câu này không có tiếp theo, trong điều kiện thiếu dữ liệu cần thiết, Tông Lạc cũng không thể thu được nhiều thông tin hữu ích hơn.
Nhưng việc này vẫn rất đáng để lưu tâm, chỉ là xét về mặt lý trí hay cảm tính, hắn đều không dám suy nghĩ sâu.
Xuyên qua con đường lát đá hoàng cung màu xám xanh, cuối cùng hắn cũng tới trước cung điện uy nghiêm.
Tông Lạc định tâm, không ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang quỳ ở cửa Chương cung, cùng Nguyên Gia đang chờ ở đây.
Thấy hắn đến, biểu cảm trên mặt Nguyên Gia mới thả lỏng một chút: "Tam điện hạ."
"Vừa rồi thị vệ đến báo, Bệ hạ đã đến chiếu ngục.
Hay là Điện hạ vào trong điện ngồi nghỉ ngơi, từ từ chờ đợi."
Chiếu ngục? Vậy hẳn là chuyện tối hôm qua bỏ thuốc tra ra chút gì rồi?
"Được, làm phiền Nguyên công công rồi."
Tầm mắt Tông Lạc âm thầm quét qua người Tông Hoằng Cửu đang quỳ trước cửa Chương cung.
Đúng vậy, quỳ ở chỗ này chính là tiểu ma vương Tông Hoằng Cửu thường ngày làm trời làm đất.
Trên người của hắn vẫn còn mặc miện phục trong cung yến tối qua, gục đầu xuống, ánh mắt thoạt nhìn hơi đỏ.
Khi nhìn thấy Tông Lạc, biểu cảm tức thì hung dữ.
Rất khó tưởng tượng, trên mặt một đứa bé mười tuổi lại xuất hiện thần sắc dữ tợn như vậy.
Ỷ vào lụa trắng trên mặt, Tông Lạc không chớp mắt bước qua hắn, trong lòng kinh ngạc.
Tuy rằng Tông Lạc biết rõ, người bỏ thuốc chính là hai tên đầu sỏ Tông Hoằng Cửu và Tông Thừa Tứ.
Nhưng mà cả hai đều là Hoàng tử, một tên trong đó còn là con cưng của Uyên Đế.
Đừng nói bọn chúng không ngu đến mức cho thuốc trước mặt mọi người mà không chuẩn bị kẻ chết thay, mà ngay cả khi thật sự bị tra ra, trong trường hợp người bị hại chỉ có một mình con tin Vệ Quốc, phỏng chừng chỉ là giơ cao đánh khẽ, sẽ không có gì nghiêm trọng.
Thế nhưng......!tình hình hiện tại, dường như lại khác với suy đoán của hắn.
Chiếu ngục chỗ này, chính là nơi Hoàng đế đích thân ra lệnh bắt người phạm tội.
Khi xưa Vinh gia mưu nghịch, thông tin moi được là do dùng hình bức cung trong chiếu ngục, mới nhổ củ cải kéo theo bùn, lôi ra một đống đồng phạm.
Nghe nói cuối cùng, lúc thi thể được vận chuyển ra ngoài, không thể nhìn ra khuôn mặt hoàn chỉnh.
Chính vì thế, trong lòng mọi người, chiếu ngục là nơi kinh hoàng hơn đại lao Đại Uyên gấp trăm ngàn lần.
Đại lao còn đỡ, sau khi bước vào, cho dù hình phạt có tàn khốc đến đâu, gãy tay gãy chân, vẫn có cơ hội sống sót ra ngoài.
Nhưng Chiếu ngục, chỉ cần bước vào, tuyệt đối không có đường ra.
Đợi đến khi vào trong điện, hắn mới quay đầu lại gọi Nguyên Gia đang chuẩn bị rời đi, thấp giọng hỏi: "Nguyên công công...!Chuyện tối hôm qua..."
Uyên Đế vẫn chưa hạ khẩu lệnh, Tam điện hạ có hỏi, Nguyên Gia cũng không đáp.
Đêm qua Tông Lạc hộc máu, Uyên Đế phẫn nộ ra lệnh cho Bắc Ninh Vương phong tỏa cung điện, chủ trì cục diện.
Cửu hoàng tử uống thuốc Đông y xong thì đến thiên điện nghỉ ngơi, sau khi sàng lọc qua một lần, cuối cùng có một vị quan rót rượu can cảm tiến lên, tiết lộ một số manh mối.
"Lúc nô tài đến thiên điện lấy rượu, sẵn tiện đặt chén đ ĩa xuống, đi vào cung phòng, lúc trở ra nhìn thấy có vài bóng đen lén lút ở phía trước chồng chén đ ĩa, cũng không biết đang làm gì.
Nô tài lúc đó trong lòng sợ hãi, liền cầm lấy dao nhỏ vung về phía hắn..."
Bắc Ninh Vương nghe xong híp mắt, cũng không nói có tin hay không, chỉ quay đầu ra lệnh cho cấm vệ quân kiểm tra.
"Cuối cùng tra ra ai?" Tông Lạc hiện lên một suy đoán hoang đường.
Nguyên Gia thở dài một hơi: "Người khắp đại điện đều không bị thương, nếu có cũng là vết thương đã cũ......!Nhưng lúc Lâm ngự y bôi thuốc cho Cửu điện hạ, lại thấy trên cánh tay Cửu điện hạ có một vết thương mới tinh."
Vết thương này là lúc Tông Hoằng Cửu mặc miện phục, bị người hầu vô ý gây ra.
Lúc ấy đã bị kéo xuống đánh chết bằng gậy.
Tuy Tông Hoằng Cửu vốn coi mạng người như cỏ rác, nhưng hắn sẽ không nói ra nguyên do mình giết kẻ hầu, mà hay định tội xúc phạm Hoàng tử.
Lúc thay đồ trong điện đã không có mấy người, cuối cùng còn tự mình làm mất nhân chứng.
"Tuy nhiên....!Dù lúc đó đã tra ra những điều này, nhưng Bắc Ninh Vương cũng không trực tiếp định tội, mà bắt giữ tất cả những người liên quan, bao gồm cả vị quan rót rượu cung cấp chứng cứ, chờ Bệ hạ xử lý.
Sau khi Bệ hạ trở về, nổi trận lôi đình, nhốt toàn bộ vào chiếu ngục, lệnh cho Bắc Ninh Vương tự mình thẩm vấn."
Lúc Tông Lạc tới, Uyên Đế vừa lúc nghe được bẩm báo của hạ nhân, nói Bắc Ninh Vương thẩm tra ra chứng cứ then chốt, xác định kẻ chủ mưu là Cửu hoàng tử, nên mới gác bút đi qua.
Còn Tông Hoằng Cửu ban đầu kháng cự quyết liệt, liều mạng ngụy biện, một hỏi ba không biết.
Sau đó nghe được tin tức chiếu ngục, biết chuyện đã kết thúc, sợ tới đái ra quần, vội vàng quỳ xuống xin tha.
Hắn nghĩ không ra, mình rốt cuộc đã lộ ở chỗ nào.
Bởi vì rời khỏi đại điện từ sớm, nên Tông Hoằng Cửu không biết diễn biến sau đó đã hoàn toàn lệch khỏi kế hoạch của hắn và Tông Thừa Tứ, còn bị đối phương đâm sau lưng một nhát.
Rõ ràng đã sắp xếp kẻ chết thay, không ngờ Uyên Đế phản ứng độ bất thường, ra lệnh nhốt vào chiếu ngục điều tra kỹ.
Chiếu ngục là nơi sau khi bước vào nếu không khai thật, sẽ chết một cách cực kỳ đau đớn.
Cho dù kẻ chết thay vì mẹ mình đồng ý chết thay, cũng không ngờ đến sẽ bị dùng hình tra khảo.
Đáng tiếc sự việc xảy ra khẩn cấp, Tông Hoằng Cửu lại đang ở trong cung, nhất thời không liên lạc được với Tông Thừa Tứ, người đã cùng hắn lên kế hoạch này và đưa Mãn Đình Xuân cho hắn.
Lúc này ở trong điện, Tông Lạc đang cảm thán vô cùng.
Ai có thể ngờ, đời này Tông Hoằng Cửu thật sự bị lôi ra.
Trước đó khi Tông Thụy Thần kể chuyện trong mơ của mình với hắn, có nhắc tới Uyên Đế tuy rằng nhìn thấy cảnh ngự tiền thất nghi, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra bỏ thuốc, nên vẫn ra lệnh Nguyên Gia đi điều tra.
Chỉ là vị nội thị phía sau lắm mồm nói thêm một câu dính đến Tam hoàng tử, khiến Uyên Đế nổi giận, mới vội vàng kết án.
Ai ngờ tái diễn một lần nữa, Tông Hoằng Cửu không tính toán được vào đầu người mình muốn, ngược lại gặp báo ứng.
Sau khi Nguyên Gia rời đi, Tông Lạc một mình ngồi trong Chương cung.
Ước chừng qua mấy nén nhang, bên ngoài mới từ xa truyền