Toà núi lớn Uyên Đế rốt cục cũng rời đi, bầu không khí nghiêm túc đến không dám thở mạnh lập tức trở nên thoải mái, mọi người thở phào nhẹ nhõm, trong lúc trò chuyện có thêm tiếng cười.
Mặc dù được Thánh thượng khoan dung, nhưng Cố Tử Nguyên vẫn ảo não chuyện mình khẩn trương nói sai lời.
Uyên Đế vừa rời đi, hắn vội vàng lúng túng đi về phía Tông Lạc.
Mặc trường bào màu ánh trăng, tay cầm một nhánh tuyết mai tượng trưng cho khôi thủ, Cố Tử Nguyên cúi đầu, vẻ mặt chịu đòn nhận tội: "Lạc huynh, xin lỗi, ta lại gây thêm rắc rối cho huynh."
Không phải Cố Tử Nguyên không biết hung danh bạo quân của Uyên Đế, chính vì biết rõ nên mới sợ hãi.
Rất khó tưởng tượng nếu hôm nay không có Tông Lạc lên tiếng giúp hắn, thì Uyên Đế có nổi giận hay không.
Trước đây đã từng có trường hợp bế mạc Bách gia yến, có người khiến Hoàng đế không vui, cuối cùng đã bị trục xuất.
Tông Lạc an ủi: "Không sao, phụ hoàng mặc dù mang tiếng bạo quân, nhưng tuyệt đối không phải là loại quân vương vô lý, xem mạng người như cỏ rác."
Nếu ông thật sự là loại quân vương đó, thể nào cũng rơi vào danh hiệu vong quốc chi quân.
Mà Uyên đế sau khi lên ngôi, Đại Uyên ngày ngày tốt hơn, phát triển mạnh mẽ, bất kể là đối nội chỉnh đốn triều cương, hay là đối ngoại mở rộng quân sự, đều cải cách đổi mới, đạt đến đỉnh cao trong lịch sử Đại Uyên.
Còn bạo quân......Bạo quân đối lập với Nhân quân, Hôn quân mới đối lập với Minh quân.
Uyên Đế là bạo quân, nhưng cũng là một vị minh quân.
Ông không nhân từ, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc.
Cố Tử Nguyên gật đầu qua loa, có chút lo lắng.
Nhưng hắn tính cách hồn nhiên.
Chờ đến khi các quan chức tiến lên, đưa bọn họ đến bờ sông Lô Thuỷ, từng người một bước lên thuyền hoa, Cố Tử Nguyên lấy hết dũng khí, một lần nữa khôi phục lại niềm vui.
Dù sao đi nữa, Thánh thượng mở miệng bảo Lạc huynh an bài cho hắn.
Thật là chuyện tốt!
Cố Tử Nguyên đứng trên thuyền hoa, hạ quyết tâm chờ khi xuống thuyền sẽ nói rõ với Lạc huynh, hắn chỉ muốn làm việc với Lạc huynh, không muốn đi chỗ khác, cũng không có chí hướng lớn gì.
Hắn thậm chí thầm nghĩ, nếu không gặp Lạc huynh, e rằng hắn sẽ giống như trong mộng, chạy đến Chiêu Văn quán tu sử, không quan tâm đ ến chuyện bên ngoài.
"Nào nào, nhường nhường! Nhóm khôi thủ Bách gia yến lên thuyền du ngoạn."
Ngay khi Cố Tử Nguyên đang vui mừng khôn xiết, những người chèo thuyền hét lên một tiếng, đẩy chiếc thuyền lớn màu đỏ tươi xuống nước.
Thuyền hoa tổng cộng có ba chiếc, chiếc thứ nhất chỉ có các khôi thủ mới có tư cách lên.
Chiếc thứ hai dành riêng cho ba người đứng đầu mỗi nghệ, chiếc cuối cùng chở toàn thể học sinh tham gia Bách gia yến không giành thứ hạng.
Hôm nay là Tết, toàn bộ hoàng thành giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều thắt dây đỏ treo đèn lồ ng.
Từ sớm đã có vô số dân chúng đứng bên cạnh bờ sông Lô Thuỷ chờ mong, cũng có thư thục tiên sinh và võ quán tiên sinh dẫn theo học sinh chờ đợi một bên, mong được hưởng chút không khí vui mừng.
Đương nhiên, người bắt mắt nhất chính là các vị khôi thủ tay cầm tuyết mai trên chiếc thuyền hoa dẫn đầu.
Trên đó không chỉ có Cố Tử Nguyên, còn có Công Tôn Du đoạt được khôi thủ tranh nghệ.
Chỉ là hiện giờ Công Tôn Du đang là mưu sĩ của Tứ hoàng tử, vì để che mắt, Tông Lạc và hắn suốt cả quá trình không hề trao đổi.
Đêm động phòng hoa chúc, lúc đề tên bảng vàng.
Khôi thủ võ nghệ hứng khởi, rút kiếm nhảy múa trên boong thuyền, thu hút một tràng vỗ tay.
Thủ lĩnh săn bắn cũng không chịu thua kém, cười lớn vài tiếng, dùng chưởng không đẩy nắp vò rượu ngon, xách mép lên rót vào miệng.
Cố Tử Nguyên thì đứng ở góc boong thuyền, quay đầu nhìn thấy có một người hầu đang cầm hoa đăng, vì thế đi qua cầm một nắm lớn đặt vào trong ngực.
Khôi thủ ngồi thuyền hoa thắp đèn thả hoa đăng cũng là thông lệ sau khi bế mạc Bách gia yến hàng năm.
Sau khi thắp nến xong liền thả hoa đăng xuống nước, chờ sóng đưa vào bờ, nghe nói lấy được đèn tương đương với việc gặp nhiều may mắn trong năm, không ít dân chúng đều chờ sẵn ở hai bên, hy vọng lấy được ngọn đèn khôi thủ tự tay thắp sáng.
Cố Tử Nguyên bận rộn hồi lâu, thả xuống mấy ngọn đèn, đang định ngẩng đầu nhìn xem Tông Lạc ở đâu, lại phát hiện bên bờ đã thành một biển người mênh mông, căn bản không nhìn thấy được bóng dáng huyền y cao lớn.
ngôn tình hài
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác mất mát khó tả, lặng lẽ đặt chiếc đèn hoa đăng đẹp nhất xuống, ôm vào trong lòng.
......
Sự nhiệt tình của dân chúng thực sự quá cao, từ thuỷ tạ Lan Đình đến bờ sông Lô Thuỷ, chỉ một đoạn đường ngắn mà Tông Lạc cảm thấy như mười dặm.
Bất đắc dĩ, nhìn thuyền hoa đã đi xa từ lâu, Tông Lạc chỉ có thể bước chậm lại theo dòng người.
Trước đây bận nhiều chuyện, hắn hiếm khi nhìn thấy cảnh náo nhiệt như vậy ở hoàng thành.
Hai bên đều là tiểu thương bày sạp, có người bán cá vàng, có người b án nước đậu phụ, còn có rất nhiều người liều mạng kéo mấy cái bàn bày cơm cháo canh trà ra bán, quán trà tửu lâu la hét không ngừng, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy lời chúc mừng năm mới.
Trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, các tiểu thương cũng phấn khởi, trước sau Tết không cần thu thuế, nên bọn họ đã tới đây từ sớm.
Tông Lạc vô cùng thích thú nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng nhìn thấy đồ vật mới lạ hoặc quầy hàng không ai để ý liền đi đến mua giúp ủng hộ việc kinh doanh.
Hắn ra tay cực kỳ hào phóng, ném bạc ra đều không cần thối lại.
Lúc này hắn đã thay lại bạch y hay mặc thường ngày, đội nón có màn che đồng sắc.
Mặc dù bên cạnh không có thị vệ, chỉ nhìn màu sắc y phục cũng biết không giàu thì quý.
Người bình thường phỏng đoán đây là thiếu gia công tử của nhà nào, không nghĩ tới là Tam hoàng tử nổi tiếng.
Chẳng bao lâu, Tông Lạc đã ôm một đống lớn đồ đạc lộn xộn, dừng lại trước quầy kẹo tranh đường của một ông già ở góc phố.
Bây giờ đã là chạng vạng, ánh tà dương cuối cùng cũng xuất hiện, để lại một đường máu phía chân trời.
Nghe âm thanh, dường như chuyến du ngoạn thuyền hoa đã kết thúc, mọi người bắt đầu ngược dòng đi đến Vu từ để cầu nguyện.
Chợ đêm chỉ mới bắt đầu.
Tiếng nô đùa ầm ĩ, tiếng trẻ con chạy nhảy, tiếng bước chân......Tiếng ồn ào náo nhiệt.
Cố Tử Nguyên hẳn là rất nhanh sẽ tới tìm hắn.
Ông lão đưa bức tranh đường mới hoàn thành: "Công tử, kẹo tranh đường đã làm xong rồi".
Tông Lạc vất vả chìa một tay ra, đang định cầm lấy, không ngờ bị một bàn tay khác đoạt mất.
Ngu Bắc Châu vô cùng hứng thú nhìn bức tranh đường phiên bản thu nhỏ của Tông Lạc, búng nhẹ đầu ngõn tay, một miếng vàng óng ánh chuẩn xác rơi vào lòng ông lão.
"Rộp".
Y liếc nhìn đống đồ vật Tông Lạc đang ôm trước ngực, không thương tiếc cắn đứt đầu kẹo tranh đường, giây tiếp theo lại cau mày trước hương vị quá ngọt ngào.
"Sư huynh thật là vui vẻ ghê nha."
Tông Lạc không để ý đến y.
Tuy Ngu Bắc Châu đã trả tiền, nhưng Tông Lạc vẫn đặt một miếng bạc vụn lên quầy hàng: "Cảm ơn."
Trên đường chính nhiều người, âm thanh lui tới càng nhiều hơn, Tông Lạc không có khả năng chú ý đến sự bất thường của mọi người, hơn nữa, cái tên Ngu Bắc Châu này luôn xuất quỷ nhập thần, đồ y cướp lại trên tay ông già, nên hắn mới thua thiệt.
Quan trọng nhất là, trên đường phố không nên đánh nhau.
Hắn quay đầu bỏ đi, người kia lại không nhịn được đi theo phía sau quấy rối.
Hồng y Tướng quân khoác áo lông trắng cầm một cây kẹo tranh đường không hợp thân phận của mình, cứ như vậy đi theo Tông Lạc thu hút ánh nhìn khắp nơi.
Có lẽ vì Ngu Bắc Châu vốn dĩ đã có hình tượng thô bạo ngang tàng, tuỳ hứng làm bậy, cho nên hiện giờ y như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Tính tình của Bắc Ninh Vương mọi người đều biết, ai ai nhìn thấy cũng đều tránh xa, liên lụy đến Tông Lạc tự dưng chịu khổ.
"Sư huynh, hôm nay là Tết, sao huynh lạnh lùng như vậy, không muốn nói chuyện với sư đệ sao?"
Ngu Bắc Châu bên môi treo lên nụ cười đùa cợt, mặc dù không khỏi nhíu mày, nhưng cũng từng miếng từng miếng, nghiêm túc ăn hết cây kẹo tranh đường tiểu Tông Lạc.
"Nói chuyện? Chúng ta có thể nói chuyện gì?" Tông Lạc hỏi lại.
"Uhm......!Tỷ như khi nào sư huynh sẽ tháo thứ này xuống."
Ngu Bắc Châu nhẹ nhàng gõ mi tâm của mình, Tông Lạc liền hiểu ý của y.
Đây là đang hỏi hắn, khi nào thì chính thức khôi phục thân phận Hoàng tử.
"Chỉ khi sư huynh khôi phục lại thân phận, lễ vật hai đời sư đệ chuẩn bị cho huynh mới có thể dùng được".
Y thấp giọng nói, không chút che giấu vẻ hả hê