Tiểu Ngu Bắc Châu không thích con tin Đại Uyên nhà bên cạnh.
Rất không thích.
Tuy nhiên, mọi người trong Ngu gia đều rất thích cậu bé.
Từ gia chủ chủ mẫu cho tới người hầu, ngay cả bà bà nấu cơm mỗi ngày cũng đặc biệt chuẩn bị những món bánh không thể mua được bên ngoài, tự tay làm cho con tin Đại Uyên.
Tiểu Ngu Bắc Châu luôn biết về cậu bé đó, đáng tiếc chỉ có thể nhìn từ xa, chưa bao giờ nói chuyện.
Cho đến một ngày, chủ mẫu Ngu gia đích thân lên tiếng, mời con tin Đại Uyên tới Ngu phủ dùng bữa, cậu bé thụ sủng nhược kinh, luôn miệng bày tỏ lòng biết ơn chủ mẫu.
Vì thế, từ đó về sau một ngày ba bữa, ngày nào trên bàn ăn Ngu Bắc Châu cũng phải nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét đó.
Mỗi khi đến thời điểm này, trên bàn ăn lại ngập tràn tiếng cười nói.
Ngu phủ luôn âm u trầm lặng, chỉ có lúc này mới tìm được ánh sáng.
Chỉ cần con tin Đại Uyên gắp thêm một đũa thức ăn, giây tiếp theo lập tức sẽ có nô bộc lặng lẽ đẩy nó lại gần con tin Đại Uyên, sợ cậu bé ăn ít.
Trong cung Vệ Quốc ban cho vải vóc thượng hạng, khúc vải đầu tiên luôn được dùng để may y phục cho con tin Đại Uyên, trong khi Ngu Bắc Châu chỉ được mặc những miếng vải còn lại.
"Nào, ăn nhiều một chút.
Sao vậy? Có phải con không thích món ăn hôm nay không?"
Thỉnh thoảng có lúc ăn ít, chủ mẫu và gia chủ ngồi trên ghế chính sẽ ân cần hỏi xem có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không.
Nếu nhận được câu trả lời lưỡng lự, ngày mai trong phủ sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng của đầu bếp đó nữa.
Sau khi ăn xong, chủ mẫu ung dung quý phái sẽ cùng gia chủ cười nói vui vẻ.
Bọn họ ngồi trong đình nhỏ trong sân, gia chủ thỉnh thoảng dựa vào ghế tựa, cùng con tin Đại Uyên nói chuyện trên trời dưới đất, kể một số trải nghiệm du ngoạn và cuộc sống trong quá khứ của mình, không khí hoà thuận vui vẻ.
Tiểu Ngu Bắc Châu biết, những thứ này bất quá là hoa trong gương trăng trong nước, hoàn toàn giả tạo.
Bởi vì sau khi con tin Đại Uyên rời đi, cả Ngu phủ sẽ trở nên trầm lặng.
Chủ mẫu đoan trang tao nhã mất đi nụ cười tươi tắn, gia chủ khôi hài dễ mến trở nên lạnh lùng.
Còn Tiểu Ngu Bắc Châu ngồi ở bên cạnh đình thì ngoan ngoãn đứng lên, đem những đồ chơi nhỏ mới chia cho con tin Đại Uyên đặt lên bàn, địa vị cao thấp trong phủ hiện ra rất rõ.
Gia chủ thờ ơ liếc Tiểu Ngu Bắc Châu một cái.
Trên mặt nó vẫn treo lên nụ cười khả ái, thoạt nhìn không hề có lực công kích.
Biểu cảm như vậy đặt trên một đứa trẻ vô cùng đáng yêu, huống chi Ngu Bắc Châu từ nhỏ đã có nét đẹp tinh xảo như chạm khắc, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng tương lai của một phong hoa tuyệt đại.
Nhưng gia chủ rõ ràng chán ghét: "Hôm qua dặn con cái gì, con còn nhớ không?"
"Thưa phụ thân, con nhớ.
Người bảo con kết bạn với Chất tử Đại Uyên.
Tiểu Ngu Bắc Châu ngoan ngoãn nói: "Nhưng lúc con đi tìm Chất tử Đại Uyên, hắn không có ở nhà."
"Làm không được việc thì đừng kiếm cớ." Chủ mẫu xen vào.
Vẻ mặt của bà đã sớm không còn nhẹ nhàng yêu thương như trước, mà thay vào đó là sự lạnh lùng thấu xương, giống như đang nhìn một người xa lạ: "Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, phế vật."
"Đến giờ rồi, dẫn nó vào phòng tối.
Hôm nay thuốc tăng gấp đôi, dùng roi da hổ."
Chủ mẫu phất phất tay, tỏ vẻ thất vọng không muốn nói nhiều.
Liền có người hầu im lặng đến gần: "Công tử, xin hãy theo ta."
Tiểu Ngu Bắc Châu đã quen với cách đối xử lạnh lùng hà khắc như vậy, trực tiếp thi lễ: "Phụ thân mẫu thân, hài nhi cáo lui trước."
Nói xong, nó xoay người theo sau hạ nhân rời đi.
Phòng tối là nơi tối tăm sâu thẳm nhất của Ngu gia.
Con tin Đại Uyên chắc sẽ không ngờ, gia đình ấm áp hoà thuận trong mắt hắn lại có một căn phòng kinh khủng như thế này, không thấy ánh mặt trời, đầy hình cụ đáng sợ.
Tiểu Ngu Bắc Châu ngoan ngoãn cởi y phục trên người ra, trần trụi bước vào.
Ngay lập tức có hạ nhân mang đến một thùng thuốc khổng lồ, bên trong đựng đầy nước đen như mực.
"Công tử, mời."
Quá trình này đối với Tiểu Ngu Bắc Châu đã quá quen thuộc, không thể quen hơn.
Bắt đầu từ lúc ba tuổi, gần như mỗi tuần đều phải trải qua một lần.
Ban đầu dùng một thứ tên là "Vu cổ dược thủy" đổ lên mặt nó, lạnh như băng, một lát sau nóng như lửa đốt, đau đớn như hàng ngàn con kiến cắn vào tim.
Cơn đau này không thể tả bằng lời, nhưng hạ nhân còn trói tay chân nó lại, mặc kệ mặt nó đau đớn ngứa ngáy đến mức nào, cũng không thể gãi.
Đợi đến lớn hơn một chút, tra tấn trên mặt dần dần chuyển đến toàn thân.
Nước thuốc ngày càng nhiều hơn, từ mỗi tuần ngâm một lần cũng biến thành ba ngày một lần.
Tiểu Ngu Bắc Châu không hề do dự, cũng không cần hạ nhân đè đầu nó lại, nó trực tiếp chìm cả người vào trong thùng tắm lớn.
Nỗi đau quen thuộc truyền đến từ làn da tiếp xúc với nước thuốc.
Nhưng Tiểu Ngu Bắc Châu không cảm thấy đau, sắc mặt hiện lên màu đỏ kỳ dị.
Tại sao lại như vậy, nó cũng không nhớ rõ.
Dường như từ rất lâu về trước, bởi vì quá đau, quá đau, trong trạng thái sụp đổ tinh thần, nó đã cố gắng biến nỗi đau thành khoái cảm, hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, rốt cuộc cũng thành công.
Nó không còn cảm thấy đau nữa, chỉ cảm thấy rất thoải mái.
Đồng thời rơi xuống người nó, là căn bệnh bạo phát đúng giờ vào ngày mười lăm hàng tháng.
Vì lý do này, Tiểu Ngu Bắc Châu đã nhìn thấy vô số ánh mắt khác thường của hạ nhân, cũng như sự ghê tởm không hề che giấu trong khuôn mặt và đôi mắt của hai người nắm quyền lực.
Chỉ tiếc nó còn quá nhỏ, không phân biệt được những cảm xúc cụ thể này.
Đợi đến khi hết giờ, nó mới từ từ nổi lên từ nước thuốc đã nguội lạnh từ lâu.
Nó tự mình bò ra ngoài, từ từ lau khô cơ thể, từ từ mặc vào y phục.
Sau đó đi đến bức tường trước mặt, bị quất mười lăm roi.
Trong quá trình đó, không có ai đến giúp đỡ, căn phòng tối tăm không bao giờ chạm tới ánh mặt trời.
Cũng may có lẽ là do nước thuốc thần kỳ, Tiểu Ngu Bắc Châu phát hiện trên người mình chưa từng để lại sẹo.
Tiểu Ngu Bắc Châu trời sinh thông minh và trưởng thành từ rất sớm, nó đã sớm nhận ra, trong phủ này không ai coi nó là công tử Ngu gia tôn quý, ngay cả con tin Đại Uyên còn giống tiểu công tử được yêu thương nuông chiều hơn hắn.
Có lẽ là do cha mẹ đặt quá nhiều kỳ vọng vào nó.
Lần đầu tiên dùng Vu cổ dược thủy, chính tay mẹ đã bôi lên cho nó.
"Bắc Châu, con là hài tử duy nhất của Ngu phủ ta, cũng là Ngu phủ công tử."
Giọng của mẹ nhẹ nhàng chậm rãi, lộ ra vẻ dịu dàng khác thường: "Ngu gia chúng ta nổi tiếng về nhan sắc, nhưng tiếc là khi mẫu thân mang thai