Vào ngày cuối cùng của kì nghỉ lễ Quốc khánh, các học sinh lớp 10/8 tụ tập ở một tiệm thịt nướng.
Khương Vĩ không nuốt lời.
Tuy rằng cậu chàng đến muộn mười mấy phút nhưng rốt cuộc vẫn tới.
“Các bạn ơi! Tụi mình đều biết nhau cả rồi nên không cần khách khí làm chi, muốn ăn gì thì cứ gọi đi, nếu chi quá quỹ lớp thì mình bao nhá!”
Tưởng Trầm Tinh đi tới đâu cũng đều thích khao ăn uống, thế nên rất được lòng mọi người.
Các bạn vừa nghe được câu này của cậu đã vỗ tay rần rần.
“Lão Tưởng ngầu vl!”
“Mọi người đừng khách sáo với nó! Mau mau gọi hết đi, gọi món nào đắt ấy!”
“Nào nào nào, để lớp trưởng chọn đã.
Lớp trưởng này, cậu nhất định phải gọi cho Tưởng Trầm Tinh cạn túi luôn đó.”
Các bạn nam chuyền thực đơn sang bàn của Trang Cẩm Lộ, các bạn nữ cười không dứt.
Ai nấy đều ngóng sang bàn của Trang Cẩm Lộ.
Trang Cẩm Lộ, Tưởng Trầm Tinh và Khương Vĩ cùng ngồi một bàn.
Tổ hợp nam thần + đại ca + nhóc khờ rất hấp dẫn con mắt người ta, tất cả mọi người đều nhìn sang phía họ.
Trang Cẩm Lộ nhận lấy thực đơn.
Tiệm này bán giá rất cao, chỉ một phần thịt bò nhỏ đã gần trăm tệ, cậu sợ mình gọi nhiều quá thì Tưởng Trầm Tinh sẽ khóc đến chết mất, thế là bèn nói: “Tinh Tinh này, cậu gọi món đi.
Mời khách là tốt, nhưng cũng đừng quá tay.”
Các bạn đều cười ha hả.
“Không sao đâu mà, nó có tiền, cậu khỏi lo cho nó.” Khương Vĩ nghiêng qua, đầu kế đầu với Trang Cẩm Lộ mà đọc thực đơn, nói: “Để tôi gọi cho.
Mỗi bàn một phần thịt bò 1888, lại thêm…”
Cậu chàng không chớp mắt lấy một cái mà gọi món một lèo, món nào cũng không rẻ.
Tưởng Trầm Tinh vẫn thản nhiên như không.
Tôn chỉ đời cậu chính là nếu đã đi chơi thì vui vẻ là điều quan trọng nhất, tính toán dăm ba đồng bạc cũng chẳng để làm gì.
Khương Vĩ nhanh chóng gọi món xong: ” Còn ai muốn ăn gì thì tự gọi thêm đi.
Tiệm này chỉ có mấy loại thịt này là ngon nhất thôi.”
Bọn họ có ba mươi lăm người, tổng cộng chín bàn.
Khương Vĩ gọi toàn thịt ngon, mỗi bàn đã tốn tầm 3000 tệ rồi.
Trong lớp không thiếu bạn học gia đình khá giả, họ không cảm thấy có vấn đề gì.
Thế nhưng những bạn hoàn cảnh khó khăn hơn thì châu đầu ghé tai, nhỏ giọng thầm thì.
“Tưởng Trầm Tinh chi mạnh tay thật.
Vốn dĩ mỗi người chỉ định chi tầm 200 tệ thôi… Nếu chi quá quỹ lớp thì nó có bao thật không?”
“Thôi cho tao xin, trong mắt tụi nó thì đây chỉ là một khoản tiền nhỏ.”
“Tao nói rồi mà.
Kiểu người như Trang Cẩm Lộ ấy, nhất định là rất kiêu căng tự mãn.
Làm sao lại sẵn lòng chơi cùng lũ dốt nát như Tưởng Trầm Tinh với Khương Vĩ chứ? Chắc là vì bình thường vẫn được tụi nó bao rồi.”
“Đừng nói như thế, có lẽ là quan hệ của họ thật sự rất tốt đó.”
“Chậc! Sao tụi mày không tin vậy? Nếu không phải vì tụi Tưởng Trầm Tinh là con nhà giàu, nhất định Trang Cẩm Lộ đã vểnh mũi lên trời xem thường rồi, có khi còn không thèm để ý tới tụi nó luôn.”
“Bớt tranh cãi chút đi.
Cái đám không tiền không tài như tụi mình thì quan tâm mấy chuyện vô bổ này làm gì.”
…
Sau khi bữa trưa kết thúc, các bạn lũ lượt kéo nhau đến quán KTV ở cách đó không xa.
Trang Cẩm Lộ, Tưởng Trầm Tinh và Khương Vĩ đi sau cùng.
Lúc này, Lý Di Tuyết đột nhiên vòng ra sau, bước lại gần họ.
“Lớp trưởng ơi, qua đây một chút được không? Mình có việc muốn nói với cậu.”
“Ừ.” Trang Cẩm Lộ cũng bước đến đó.
Tưởng Trầm Tinh nhìn bóng lưng hai người, tấm tắc: “Anh Vĩ này, để tao add mày vô nhóm chat người cùng cảnh ngộ của tao với Đại Miểu nhé.
Nhóm tên là Trang Cẩm Lộ khốn nạn cướp mất nữ thần của tụi tui.”
Khương Vĩ nói: “Mày lại sủa cái gì đấy?”
“Tao nói thật nha.
Mày không phát hiện ra rằng từ sau khi bảng điểm thi tháng lộ ra thì Lý Di Tuyết rất ân cần với Lộ Lộ hay sao? Tìm cậu ấy suốt.”
Khương Vĩ càng lúc càng thấy phiền: “Nhỏ đó là nữ thần của mày chứ có phải của tao đâu? Liên quan quái gì đến tao?”
Tưởng Trầm Tinh phẫn nộ: “Tao đùa chút thôi mà, mày dữ với tao làm chi!”
Rồi mắt cậu chàng láo liên, sau đó sáp lại gần mà hỏi: “Vậy nữ thần của mày là ai hả?”
Khương Vĩ nhìn vào bóng lưng của Trang Cẩm Lộ không chớp mắt, không thèm để ý tới cậu chàng.
Tưởng Trầm Tinh hỏi: “Đừng nói đúng là Trần An Nhã thật chứ?”
Qua hai giây Khương Vĩ mới phản ứng lại: “Mày nói cái gì vậy?”
Tưởng Trầm Tinh đáp: “Lần nào mày thấy Lộ Lộ đi chung với Trần An Nhã cũng đều chen vào đi chính giữa họ.
Mày bảo mày không có ý gì với Trần An Nhã thì tao không tin đâu.
Mà nè, nói tới như vậy rồi thì mày đúng là nên vào nhóm của tụi tao á.
Trần An Nhã cũng thích Lộ Lộ mà.
Người anh em à, thảm quá đi thôi!”
Khương Vĩ nghiến răng nghiến lợi: “Bà mẹ nó! Mày ngậm mõm hộ tao.
Nói bớt mấy câu là mày chết liền đúng không?”
Ở phía trước, Lý Di Tuyết đang bàn chuyện sắp diễn ra trong phòng với Trang Cẩm Lộ.
Đặt bánh kem và trang trí trong phòng karaoke đều do Lý Di Tuyết phụ trách.
Cô muốn cho Khương Vĩ một niềm vui bất ngờ.
“Lớp trưởng này, lát nữa mọi người sẽ vào trước chuẩn bị pháo giấy, cậu cầm chân Khương Vĩ.
Đợi chuẩn bị xong xuôi rồi mình sẽ gửi tin nhắn cho cậu, lúc này cậu hãy dẫn Khương Vĩ vào lô nha.”
Trang Cẩm Lộ đáp: “Những thứ này đều do cậu chuẩn bị mà, cậu dẫn Khương Vĩ vào mới đúng chứ?”
Lý Di Tuyết nhỏ giọng nói: “Mình không dám… Vả lại cậu ấy cũng không nghe theo mình đâu.
Hai cậu thân nhau hơn nên đành nhờ cậu vậy, có được không?”
Trang Cẩm Lộ do dự một chốc: “Vậy cũng được.”
Sau này nói cho Khương Vĩ biết bữa tiệc sinh nhật bất ngờ này do Lý Di Tuyết chuẩn bị là được.
Đến quán karaoke, các bạn lục tục vào phòng.
Trang Cẩm Lộ kéo Khương Vĩ, nói: “Khương Vĩ này, mình muốn đến siêu thị mua chút đồ ăn vặt.
Cậu đi với mình nha.”
Tưởng Trầm Tinh nói: “Để mình đi với cậu.”
Khương Vĩ lập tức đẩy Tưởng Trầm Tinh ra: “Mày sao vậy, xê ra xê ra.
Tôi đi với cậu cho.”
Trông Tưởng Trầm Tinh rõ là oan ức.
Trang Cẩm Lộ nói: “Tinh Tinh à, cậu vào trước đi.
Tụi mình sẽ về nhanh thôi.”
“Ừa.”
Dưới quán có một siêu thị.
Khương Vĩ cầm giỏ, gom hết những món bình thường Trang Cẩm Lộ hay ăn rồi cho vào trong giỏ.
Trang Cẩm Lộ đi mua sữa chua, trước khi đi còn dặn đi dặn lại là Khương Vĩ đừng về trước.
Đợi đến khi tụi Mạnh Nhất Minh gửi tin nhắn đến, Trang Cẩm Lộ liền gọi Khương Vĩ ngay.
“Khương Vĩ Khương Vĩ Khương Vĩ Khương Vĩ Khương Vĩ Khương Vĩ!”
Khương Vĩ nghe thấy tiếng Trang Cẩm Lộ, vội ló ra khỏi quầy hàng: “Sao thế? Tôi ở đây này.”
Trang Cẩm Lộ từ từ chạy lại đến trước mặt cậu, rồi lại nhìn vào giỏ hàng: “Mua xong chưa? Xong rồi thì mau về phòng hát đi!”
“Ờ, tôi đi tính tiền đã.”
Trên đường về, Trang Cẩm Lộ sợ các bạn chờ sốt ruột nên cứ kéo Khương Vĩ mãi: “Nhanh đi mà!”
Khương Vĩ vừa ngờ ngợ vừa vui vui, thế là cũng thuận theo Trang Cẩm Lộ, rồi không nhịn được mà nhoẻn cười: “Trang Tiểu Lộ ơi, có phải cưng lại mắc tè nên muốn anh đây đứng bên ngoài xuỵt xuỵt cho cưng không? Cưng yên tâm đi, anh không kể cho ai nghe hết, đừng xấu hổ nha.”
Trang Cẩm Lộ không muốn đôi co, chỉ đưa cậu chàng đến trước cửa lô.
Khương Vĩ cũng không nghĩ nhiều, bèn giơ tay đẩy cửa ra.
“Anh Vĩ! Chúc mừng sinh nhật!!”
BÙM—— Tiếng pháo giấy nổ tung vang lên sát bên tai, Khương Vĩ không kịp đề phòng nên sợ hết hồn: “Trời ơi đậu má!”
Khương Vĩ theo bản năng mà đưa tay ôm lấy Trang Cẩm Lộ, che chở cậu khỏi cơn mưa pháo giấy đủ màu đủ sắc kia.
Trang Cẩm Lộ cũng không ngờ lại bị ôm đột ngột như thế.
Chân họ vướng vào nhau, lảo đảo một chút, người này kéo người kia rồi cùng nhau ngã xuống đất.
Phản xạ của Khương Vĩ rất nhanh.
Cậu kéo tay Trang Cẩm Lộ để người ta không bị ngã, mà bản thân mình lại trở thành tấm đệm.
Một giây sau, cậu cảm thấy mặt mình nong nóng.
Có gì đó mềm mềm đang kề vào mặt cậu.
Có một làn hơi ấm nóng lướt qua.
Trong phút chốc mà da đầu cậu tê rần, máu trong người sôi lên sùng sục.
Có phải là Trang Cẩm Lộ đã… hôn… hôn lên mặt cậu không…
Đại não Khương Vĩ hoàn toàn chết máy.
Cậu không nghe được âm thanh gì từ bên ngoài, chỉ còn nghe tiếng trái tim trong lồng ngực đang đập rộn rã, dường như chỉ một khắc sau nó sẽ nhảy ra ngoài.
Vừa nãy các bạn còn lớn tiếng chúc mừng sinh nhật, chớp mắt một cái đã thấy hai người dính lấy nhau bèn vội vã lại đỡ.
Trang Cẩm Lộ bò dậy khỏi người Khương Vĩ: “Không có việc gì đâu, mình không sao cả… Khương Vĩ, Khương Vĩ? Cậu tỉnh lại đi!”
Trang Cẩm Lộ còn tưởng rằng mình chẹt cổ Khương Vĩ, thế nên không hề đùa giỡn mà vội vã sốt sắng lay vai Khương Vĩ, gọi cậu dậy.
Hai mắt Khương Vĩ trống rỗng dõi lên trần nhà, trông như thế đã xuất hồn phi thăng.
Vài giây sau, cậu mới phục hồi tinh thần.
Các bạn đều vây quanh, cậu lập tức nói: “Không có chuyện gì cả, không đau đâu.
Chỉ là ngã một cú thôi mà, không, không sao hết.”
Tưởng Trầm Tinh hỏi: “Anh Vĩ, sao mặt mày đỏ quá vậy?”
“Đúng đó anh Vĩ, mặt mày đỏ khiếp luôn ấy.
Hay là bị ngạt thở rồi?”
Ánh mắt Khương Vĩ lóe sáng, cậu không dám nhìn Trang Cẩm Lộ.
Cảm giác ẩm ướt, nóng ấm vẫn còn lưu lại trên mặt cậu.
“Đã nói không sao rồi mà, tụi mày kệ tao đi.”
“Ồ…”
Kế hoạch tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ lại bị sự cố nhỏ này phá hỏng mất.
Không khí trong lô riêng lặng thinh.
May mà Tưởng Trầm Tinh biết kích động bầu không khí đã nói ngay: “Nào mọi người! Chúng ta cùng nhau hô một lần nữa nhé! Nào! Một, hai, ba ——”
“Sinh nhật vui vẻ nhé anh Vĩ!!!”
BÙM BÙM, mấy cây pháo giấy còn lại cũng được bắn nốt.
Khương Vĩ hơi sững sờ.
Cậu nhìn xung quanh một vòng, trong lô ghế riêng to lớn treo đủ loại bóng bay và ruy băng trang trí trông rất ấm áp.
Chỗ nào cũng thấy được tâm huyết của người trang trí.
Lúc này cậu mới chậm rãi nhớ ra, hôm nay là ngày mùng 7 tháng 10, là sinh nhật của mình.
Cậu ám chỉ với Trang Cẩm Lộ biết bao nhiêu lần, thế mà bản thân lại quên mất.
Từ bé đến lớn Khương Vĩ không có được bao nhiêu bữa tiệc sinh nhật ra hình ra dạng.
Ông bố phong lưu thì vội theo đuổi minh tinh này rồi lại tán tỉnh người mẫu trẻ nọ.
Người mẹ một lòng hướng về nghệ thuật thì lại không ưa cậu, xem cậu như một sự trói buộc.
Sau đó, cậu cũng không để tâm đến ngày này cho lắm.
Vốn là cậu nhìn thấy ngày đó trong lịch nên mới nhớ ra, rồi cố ý lấy đó làm đề tài để nói chuyện với Trang Cẩm Lộ, đòi ở người ta một chút gì ngon ngọt.
Cậu cũng không ngờ rằng cuối cùng Trang Cẩm Lộ lại cho cậu một niềm vui bất ngờ lớn lao đến vậy.
Khương Vĩ thấy nghèn nghẹn ở cổ trong phút chốc.
Nơi lồng ngực như có một luồng nước ấm cứ dâng lên từng đợt, làm cả thân thể đều nóng lên.
Cậu không nhịn được bèn bước về trước một bước, thấp giọng hỏi: “Đây đều là do cậu sắp xếp sao?”
Trang Cẩm Lộ ăn ngay nói thật: “Là Lý Di Tuyết sắp xếp đó.”
Khương Vĩ: “…”
Trang Cẩm Lộ nhìn ra nét thất vọng và u ám trên mặt cậu bèn nghĩ thầm, lẽ nào so với việc được mọi người cùng nhau chúc mừng thì Khương Vĩ lại thích một bữa tiệc chỉ có bạn thân hơn?
Dù sao thì cũng đã sắp xếp xong cả rồi, cũng không thể làm lãng phí tâm huyết của Lý Di Tuyết được.
Trang Cẩm Lộ nhanh tay phủi đi giấy màu trên tóc Khương Vĩ, rồi cười với cậu và nói: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé, Khương Vĩ.
Mừng sinh nhật thì phải thật vui, cậu mau thắp nến đi nào!”
Khương Vĩ nhìn nét cười trong mắt cậu, cũng nhoẻn cười theo.
“Được.”
Có người đẩy xe bánh kem ra.
Lý Di Tuyết đặt một chiếc bánh kem mâm xôi hai tầng cao hai mươi tấc Anh, mặt trên có bày dâu tây và việt quất, trông rất hấp dẫn.
Sau khi thắp nến, các bạn tắt đèn trong lô, chỉ còn lại ánh nến ấm áp nhảy nhót.
“Anh Vĩ mau ước đi nào!”
“Này này, đứa nào mở đầu bài Happy Birthday coi!”
Trong lô nhanh chóng lan truyền giai điệu vui vẻ của bài Happy Birthday, Khương Vĩ không nhịn đươc bèn nhìn Trang Cẩm Lộ đang đứng bên cạnh.
Trong ánh nến vàng chiếu rọi, khuôn mặt Trang Cẩm Lộ trông thật ấm áp và dễ chịu.
Khương Vĩ lặng lẽ kéo cổ tay Trang Cẩm Lộ, kéo cậu đến bên mình.
Trang Cẩm Lộ nhìn cậu nghi hoặc.
Khương Vĩ thấp giọng nói: “Mình cùng ước đi.”
Trang Cẩm Lộ đáp: “Không được không được.
Đây đâu phải sinh nhật của mình, nếu mình ước sẽ không linh.”
Khương Vĩ nói: “Tôi bảo linh là linh.”
Trang Cẩm Lộ không thể làm gì khác bèn ừm, rồi ước cùng Khương Vĩ.
Khương Vĩ lén hí mắt nhìn Trang Cẩm Lộ.
Gò má Trang Cẩm Lộ nom thật là nghiêm túc.
Khương Vĩ cực kì muốn được hôn cậu một cái, hoặc là ôm cậu một lần thôi.
Thế nhưng, cậu không dám làm thế.
Cậu cũng rất muốn ước rằng Trang Cẩm Lộ sẽ là của cậu.
Cậu muốn cầu cho điều ấy xảy đến, mong muốn biết bao, nhưng cậu cũng không dám ôm hy vọng xa vời.
Vậy chỉ đành xin cho ước nguyện của Trang Cẩm Lộ có thể trở thành sự thật mà thôi.
Cắt bánh ngọt xong, mọi người cùng đánh bài rồi hát hò.
Trong lô vô cùng náo nhiệt.
Trang Cẩm Lộ cùng chơi poker với các bạn.
Đánh mấy ván đều thắng cả.
Nhóm bạn của cậu không chịu tin, cứ nhất định phải chơi đến khi nào Trang Cẩm Lộ thua thì mới thôi.
Trần An Nhã ngồi cạnh Trang Cẩm Lộ, xem bài của cậu rồi nói: “Mấy cậu hết hy vọng là vừa, lớp trưởng đã tính trước bài của các cậu ra sao rồi.
Phần thắng nhỏ lắm người ơi, trừ phi cả ba người xem được bài của cậu ấy.”
Mạnh Nhất Minh nói: “Không thể nào! Nhiều bài như vậy, đánh ra có mấy lá, còn nhiều lá chưa ra, sức mấy mà tính được!”
Trần An Nhã liền đáp: “Không tin thì cứ đánh tới thôi.”
Ba người nhìn nhau, Trần An Nhã lại nói: “U cha cha, nhìn cái gì mà nhìn, không chơi lén đổi bài đâu nha.”
Trang Cẩm Lộ cười