Từ sau khi ngồi cùng bàn với Khương Vĩ, Trang Cẩm Lộ tự nhủ phải giúp cậu bạn thân kiêm bạn cùng bàn học thật giỏi, đồng thời nuôi dưỡng tinh thần cầu tiến và thái độ học tập tích cực ở cậu chàng.
Thế nên mỗi khi Khương Vĩ gục mặt xuống bàn giữa giờ học, Trang Cẩm Lộ sẽ dùng bút chọt nhẹ vào mu bàn tay cậu.
Bình thường Khương Vĩ đều tỉnh lại ngay.
Cậu chàng chống cằm nhìn bảng, lại còn vỗ nhè nhẹ lên tay cậu rồi nhỏ giọng nói: “Đừng nghịch nữa.
Nghe giảng đi, tan học rồi tôi chơi với cậu.”
Trang Cẩm Lộ: “…”
Người anh em, có phải là cậu nghĩ xa quá rồi không?
Lại có khi Khương Vĩ giả chết nằm bất động, thế là Trang Cẩm Lộ đành vừa nghe giảng vừa vẽ nguệch ngoạc lên mu bàn tay người kia.
Cậu vẽ nào là chú ếch nào là chú rùa.
Nét vẽ của cậu giản đơn và đáng yêu như tranh minh họa truyện cổ tích.
Sau khi Khương Vĩ tỉnh lại sẽ luôn giơ tay lên ngắm nghía trong chốc lát, rồi cậu sẽ bắt chước theo đó mà lén lút vẽ vào quyển sổ “Nhật kí quan sát cục cưng Lộ Lộ”.
Thậm chí cậu còn không nỡ rửa đi.
Một lần nọ sau khi tiết hóa kết thúc, Khương Vĩ đang ngồi vẽ lại chú chó Trang Cẩm Lộ vẽ, Trang Cẩm Lộ không nhịn được bèn hỏi: “Sao cậu phải vẽ lại vào sổ thế?”
Khương Vĩ đáp: “Tranh cậu vẽ toàn là danh họa, cần phải bảo tồn cho tốt chứ.”
Trang Cẩm Lộ lắc đầu nói: “Tranh của mình dẫu có đẹp đến mấy thì cũng không đáng giá mà.”
Khương Vĩ nhủ thầm, đối với tôi thì là vô giá đấy.
Vì Trang Cẩm Lộ vẽ mấy bé thú con cho cậu nên Khương Vĩ đắc ý vô cùng, cậu cảm thấy vị trí của mình trong lòng Trang Cẩm Lộ bây giờ hẳn đã vượt qua Tưởng Trầm Tinh.
Dù sao thì cậu đã ngồi phía sau họ lâu như vậy, từ trước đến nay vẫn chưa từng thấy Trang Cẩm Lộ vẽ lên tay Tưởng Trầm Tinh bao giờ.
Vậy nên vào một lần Tưởng Trầm Tinh đến chơi với Trang Cẩm Lộ trong giờ nghỉ, Khương Vĩ cố tình giơ bàn tay ra lượn lờ trước mặt Tưởng Trầm Tinh.
Tưởng Trầm Tinh bèn hỏi: “Anh Vĩ này, tay mày bị trật khớp à?”
Khương Vĩ: “…”
Trang Cẩm Lộ nói: “Hai hôm nay cậu ấy cứ thế mãi.
Chắc tay bị rút gân rồi.”
Khương Vĩ cố nhịn trong chốc lát, cuối cùng bèn duỗi thẳng tay ra trước mặt Tưởng Trầm Tinh, nói tỉnh bơ: “Mày xem đi, Trang Cẩm Lộ vẽ cho tao đó.”
Trang Cẩm Lộ: “…”
Chờ chút đã…
Tưởng Trầm Tinh nhìn thật kĩ rồi ngẩng đầu lên hỏi Trang Cẩm Lộ: “Lộ Lộ à, sao cậu lại vẽ một con rùa cho nó vậy?”
Trang Cẩm Lộ thoáng lúng túng: “Biết nói thế nào đây…”
Khương Vĩ khấp khởi mừng thầm.
Đang khi cậu chàng định mở miệng chế nhạo Tưởng Trầm Tinh đôi câu như “Mày không được như tao chứ gì?” thì chợt nghe Tưởng Trầm Tinh nói: “Lộ Lộ này, lần này cậu làm thế là sai rồi.
Lúc vẽ cho mình cậu toàn vẽ nào bướm nào hoa hồng, khi chuyền giấy cho mình cậu cũng vẽ nữa, vậy sao lại vẽ chó với rùa cho anh Vĩ? Chắc chắn trong lòng anh Vĩ thấy tủi thân lắm, cậu nhìn đi, nó xụ mặt thành một đống rồi kìa.”
Trang Cẩm Lộ sờ mũi: “Nói cũng đúng, mình không suy nghĩ cẩn thận mà đã…”
Khương Vĩ đờ ra hẳn ba giây, rồi giận dữ bỏ ra khỏi lớp.
Tưởng Trầm Tinh tặc lưỡi: “Cậu nhìn kìa, giận rồi đấy.
Chiều nay có buổi tập cho màn chào sân, nhất định anh Vĩ không đi đâu.
Cậu phải đi lãnh bảng tên lớp một mình thôi.”
Trang Cẩm Lộ thấy hơi tội lỗi: “Ôi, mình sai rồi.
Chiều nay mình sẽ xin lỗi cậu ấy vậy.”
Trang Cẩm Lộ còn tin Khương Vĩ sẽ không đi tập thật, dù sao cậu cũng đã từng nghe Tưởng Trầm Tinh kể hồi trước Khương Vĩ thường trốn tham gia hoạt động tập thể.
Cuối cùng khi tất cả mọi người tập trung ở sân tập thì Khương Vĩ lại xuất hiện.
Tưởng Trầm Tinh bận sắp xếp hàng ngũ.
Trang Cẩm Lộ và Khương Vĩ đứng phía trước, cách đội ngũ phía sau tầm 5 mét.
Trang Cẩm Lộ cầm bảng tên lớp, quan sát vẻ mặt Khương Vĩ: “Khương Vĩ này, cậu giận sao?”
Vốn dĩ Khương Vĩ hãy còn buồn buồn, nhưng vừa thấy mặt Trang Cẩm Lộ, tâm trạng bất mãn của cậu đã tan thành mây khói, nhanh tới mức cậu không kịp làm cao dù chỉ một chút.
“Không.”
Trang Cẩm Lộ chủ động nói chuyện với cậu, sao cậu nhịn không đáp lời được đây.
Làm cao gì chứ, cút mẹ nó đi.
Khương Vĩ hỏi cậu, hơi khó chịu: “Cậu vẽ hoa hồng cho Cẩu Tinh à? Đều là đàn ông con trai, vẽ hoa hồng không phải là hơi dị sao?”
Trang Cẩm Lộ trừng mắt: “Thì đã sao? Mình rất thích Hoàng Tử Bé(1), cũng thích cả hoa hồng nữa.”
Khương Vĩ lặng yên trong chốc lát: “Vậy cậu cũng vẽ cho tôi đi, có được không?”
Trang Cẩm Lộ ừm một tiếng.
Cũng không thành vấn đề.
Tổng dợt chủ yếu là luyện sự đồng bộ của đội ngũ, người dẫn đầu hàng như Trang Cẩm Lộ và Khương Vĩ thì không liên quan lắm.
Vậy nên Trang Cẩm Lộ dứt khoát đứng lên bục, hỗ trợ quan sát đội ngũ của lớp.
“Mấy bạn nam ở hàng thứ ba bên phải đi nhanh quá.
Mọi người chú ý bước chân của người đứng bên trái của mình nhé, đừng đi nhầm.”
“Bạn ở hàng cuối vung tay rộng hơn một chút đi, được không?”
…
Khương Vĩ ra căn-tin mua hai bình nước, cậu đưa cho Trang Cẩm Lộ một bình: “Khát không?”
Trang Cẩm Lộ uống hết nửa bình trong một hơi, rồi thở hắt ra.
“Kì quân sự mới kết thúc được hai tháng, lúc đó mọi người diễu hành rất đẹp.
Bây giờ thì ai cũng lười biếng cả.”
Khương Vĩ nói: “Cậu lên khán đài ngồi một lát đi, để tôi.”
Trang Cẩm Lộ liếc cậu một cái đầy nghi ngờ.
Khương Vĩ đi tới trước lan can, khom người tựa lên đó.
Khi cả đội đi đến dưới tầm mắt cậu, Khương Vĩ bắt đầu mắng thẳng mặt: “XX, tay mày bị gãy nên không vung nổi có đúng không? Muốn tao xuống đỡ hộ mày chứ?”
“Cái cô không mặc áo khoác kia, cô đây là nhà giàu mới nổi à? Đi đứng kiểu gì mà như mấy thím nhà giàu lúc la lúc lắc vậy hả?”
“Nhỏ đi cuối kia, đừng có đùa giỡn nữa.
Tưởng mình đang chơi à?”
…
Không tới mười phút sau, các bạn ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không dám qua loa nữa.
Trang Cẩm Lộ: “… Đúng là cậu lợi hại thật.”
Khương Vĩ ngồi xuống bên cạnh cậu, hai tay chắp sau gáy rồi vắt chéo chân: “Lộ Lộ à, vấn đề là cậu quá hiền đấy.
Nếu chỉ có một người không tập trung, cậu nhắc nhở thì nó còn thấy sợ.
Nhưng nếu tất cả mọi người đều không tập trung, tụi nó biết chắc là cậu sẽ không nhẫn tâm mắng mỏ.”
Trang Cẩm Lộ nhìn hai bạn nữ vì bị Khương Vĩ mắng dữ dội mà bắt đầu rơm rớm nước mắt, đoạn thở dài nói: “Ít nhất thì cậu không nên làm thế với bạn nữ, người ta sẽ xấu hổ lắm.”
Trong từ điển của Khương Vĩ không có bốn chữ thương hoa tiếc ngọc.
Cậu chàng liếc mấy cô nữ sinh đang khóc nhè, bèn nhỏ giọng xì ra một tiếng: “Yếu ớt.”
Nói xong, cậu tiện tay cầm một bình nước khoáng lên uống.
Vừa uống một ngụm cậu đã thấy có gì đó sai sai.
Cậu nhớ nước trong bình của mình chỉ còn lại tầm một phần năm thôi.
Bình nước trong tay cậu còn hơn một nửa.
Khương Vĩ đờ ra một chút rồi cúi đầu nhìn xuống, trên mặt đất có một bình nước chỉ còn tí tẹo nước, rõ ràng là bình của cậu đây mà.
Vậy cái bình cậu cầm trong tay này hẳn là…
Trang Cẩm Lộ theo dõi các bạn một lúc thì đi lấy nước uống.
Khương Vĩ đột nhiên phản ứng nhanh, cậu chàng vội vã nhét chiếc bình vào tay Trang Cẩm Lộ.
“Chậc, suýt nữa là tôi lấy nhầm.”
“Ồ? Không sao đâu.”
Trang Cẩm Lộ vặn nắp ra rồi uống một ngụm ngay.
Khương Vĩ đứng ngồi không yên, mắt vẫn liếc về phía Trang Cẩm Lộ, cậu đảo mắt lên