Khương Vĩ trợn to hai mắt, người cứng đờ không dám nhúc nhích.
Trang Cẩm Lộ cọ vào quần áo cậu, dụi sạch sẽ mấy giọt nước mắt rồi mới buông cậu ra, nhưng tay vẫn còn níu lấy.
Khương Vĩ bèn kéo mạnh cậu vào lòng, ôm thật chặt.
Trang Cẩm Lộ cảm nhận được đôi tay kia đang run rẩy.
Lồng ngực kề sát nhau, nhịp tim dồn dập như trống đánh cũng chậm rãi hòa nhịp.
Trang Cẩm Lộ nhỏ giọng nói: “Cậu có nghe thấy không?”
“Nghe được rồi.” Khương Vĩ lại siết chặt vòng ôm, sau đó nói bằng giọng buồn buồn: “Có phải tôi đang nằm mơ không?”
Trang Cẩm Lộ đáp: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, làm sao có mộng đẹp như thế được.”
Khương Vĩ: “…”
Trang Cẩm Lộ không nhịn được cười: “Sao cậu không nói gì hết vậy?”
Khương Vĩ đâu dám nói chuyện.
Cậu chàng ôm Trang Cẩm Lộ mà còn sợ người ta chạy mất đây, nếu lỡ miệng nói câu gì không hay, Trang Cẩm Lộ tỉnh táo lại rồi đẩy cậu ra thì biết phải làm sao?
Thân nhiệt Khương Vĩ cao, Trang Cẩm Lộ bị cậu ôm lập tức thấy nóng nảy khó chịu.
Mãi đến khi hai người cùng đi trên đường, Khương Vĩ vẫn giống hệt như cây cột gỗ, chỉ ngây ngẩn chẳng nói câu nào.
Bọn họ sóng vai bước đi.
Chỉ chốc lát sau, Khương Vĩ khôi phục lí trí, bèn dùng mu bàn tay chạm một cái thăm dò vào tay Trang Cẩm Lộ.
Trang Cẩm Lộ quay sang liếc Khương Vĩ một cái.
Khương Vĩ ho khan một tiếng, rồi đánh liều nắm lấy tay cậu.
Trang Cẩm Lộ thấy tai cậu chàng đỏ bừng, trong lòng ấm áp, bèn đáp lại bằng một cái siết tay nhẹ nhàng.
“Sao thế?”
Khương Vĩ nói: “Cậu… cậu đọc thư tình tôi viết rồi à?”
Cậu chỉ nhắc đến chuyện tặng hoa hồng cho Trang Cẩm Lộ trong lá thư tình kia.
Vừa nghĩ tới việc Trang Cẩm Lộ làm lơ mọi lá thư khác mà chỉ đọc thư của cậu, Khương Vĩ đã vui tới mức không biết nên làm sao mới phải.
Trang Cẩm Lộ ừa một tiếng.
Khương Vĩ nói nhỏ: “Tôi đâu có kí tên… làm sao cậu biết đó là tôi?”
Lá thư tình đó cậu viết rất lâu, sửa hết lần này đến lần khác.
Dù cậu hoàn toàn không dám hy vọng Trang Cẩm Lộ sẽ đọc thư, nhưng vẫn nắn nót viết từng chữ một thật cẩn thận, nét chữ khác hẳn so với thường ngày.
Trang Cẩm Lộ không nói thật: “Mình đoán thôi.”
Khương Vĩ nắm tay Trang Cẩm Lộ, dừng bước: “Lộ Lộ.”
Trang Cẩm Lộ cũng dừng lại nhìn cậu: “Hả?”
Giọng Khương Vĩ khàn khàn, đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm: “Tôi vốn định chuẩn bị cẩn thận một chút, nhưng vừa nãy xúc động quá nên… Tôi không quên hoa hồng đâu, nhất định sẽ không quên.”
Đôi mắt Trang Cẩm Lộ cong cong, có chút ngại ngùng: “Ừm… Được rồi.”
“Vậy cậu…” Cổ họng Khương Vĩ hơi khô, không nhịn được phải xác nhận lại lần nữa: “Cậu thật sự… đồng ý đi tiếp bên tôi sao?”
Trang Cẩm Lộ giơ hai bàn tay đan chặt vào nhau của họ lên: “Thế này vẫn chưa tính là đồng ý à?”
Cậu lẩm bẩm: “Nếu không đồng ý thì lúc nãy mình đã đánh cậu rồi.”
Khương Vĩ cảm thấy dường như trước mắt mình có pháo hoa.
Nở rộ từ bông pháo này đến bông pháo khác.
Cậu thấy lâng lâng, không giống hiện thực cho lắm.
Trang Cẩm Lộ thấy bộ dạng cười ngây ngốc của cậu chàng trông khờ hết sức, liền kéo cậu một cái: “Đừng có ngớ ngẩn nữa.
Gọi cho tụi Tinh Tinh đi, hỏi xem họ có an toàn không.”
Khương Vĩ hơi miễn cưỡng, Trang Cẩm Lộ bèn móc điện thoại di động ra khỏi túi cậu chàng, đúng lúc Tưởng Trầm Tinh gọi tới.
“Này, Tinh Tinh à.”
“Lộ Lộ, là cậu phải không? Hai người đang ở đâu vậy?”
“Ở chỗ ngã tư đường Giang Thịnh ấy.”
“Vậy để tụi mình qua chỗ hai cậu.”
“Ừa.”
Trang Cẩm Lộ trả điện thoại lại cho Khương Vĩ: “Các cậu về trường hả?”
Khương Vĩ đáp: “Muộn quá rồi, kí túc xá đã đóng cửa từ lâu.
Bọn tôi ra khách sạn ngủ một đêm, cậu thì sao?”
Khương Vĩ vốn định hỏi cậu có muốn cùng đến khách sạn không, rốt cuộc vẫn không dám mở miệng.
Trang Cẩm Lộ ừm một tiếng: “Vậy mình… về nhà nhé? Muộn quá, bố mình sẽ lo lắng lắm.”
Khương Vĩ gật đầu: “Để tôi tiễn cậu lên xe.”
Trang Cẩm Lộ gọi điện thoại cho chú Lý, hai người họ bèn chờ ở ngã tư.
Mặc dù đã vào hạ, gió đêm vẫn lành lạnh.
Qua hai mươi mấy phút sau, chú Lý tới nơi.
Khương Vĩ phải tạm biệt Trang Cẩm Lộ.
Mới vừa xác định quan hệ lại phải tách ra, trong lòng cậu như bị mèo cào, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, nghỉ hè rồi tôi dẫn cậu đi chơi.”
Trang Cẩm Lộ mở cửa xe, sau khi ngồi vào chỗ liền hạ cửa kính, nói với Khương Vĩ: “Cậu đừng lơ là nhé.”
Khương Vĩ nhoẻn cười: “Tôi biết mà.”
Cậu còn muốn học ở cùng một thành phố với Trang Cẩm Lộ đây.
Trang Cẩm Lộ vẫy tay tạm biệt.
Chú Lý lái xe đã lâu nên kĩ năng rất vững, chú nhìn Trang Cẩm Lộ qua kính chiếu hậu rồi cười: “Quan hệ giữa hai đứa tốt quá nhỉ.”
Trang Cẩm Lộ sửng sốt, sau đó hai mắt cong lên, nở nụ cười: “Vâng.”
Khương Vĩ mãi nhìn chằm chằm theo đuôi xe, đến khi xe rẽ mất không còn nhìn thấy nữa, cậu mới nhéo mạnh vào đùi.
“Ui da…”
Đúng là không phải mơ rồi.
Tưởng Trầm Tinh và Mạnh Nhất Minh nhanh chóng tới nơi: “Ủa anh Vĩ, sao chỉ có mình mày?”
Hồn vía Khương Vĩ đã về trời từ lâu: “Cậu ấy về nhà rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Kiều Nương Xuân Khuê |||||
“Ồ, vậy tụi mình đi đâu ngủ đây?”
Khương Vĩ vuốt mặt: “Không ngủ nghỉ gì hết, ngủ không được.
Ra tiệm net đi.”
Kể từ khi bắt đầu học hành nghiêm túc, đã lâu rồi cậu không chơi game.
Vừa online đã có rất nhiều người rủ cậu chơi.
Cậu luôn ra tay hào phóng, thường chuyển cho họ mấy trang bị mà cậu không cần.
Những thứ kia chẳng là gì đối với cậu, nhưng với những người chơi bình thường khác thì quý báu không kém gì có quặng mỏ trong nhà vậy.
Thế nên có rất nhiều người bám đùi cậu.
Trước đây Khương Vĩ không hơi đâu mà để ý, nhưng ngày hôm nay lòng cậu đang phơi phới, ai gửi lời mời cũng đều được chấp nhận.
Cậu bắt đầu nhắn tin với đồng đội: “Tôi có bồ rồi.”
Đồng đội: “Chúc mừng chúc mừng, thoát kiếp FA rồi ha.”
Thế là Khương Vĩ liền cười ngây ngô, tiếp tục chia sẻ niềm vui của mình cho bạn bè trên mạng: “Bồ tôi lợi hại lắm, học ở đại học thủ đô đấy, xịn chưa? Lại còn đẹp, trần đời