Sau khi kì nghỉ hè kết thúc, Trang Cẩm Lộ chính thức đi đăng kí nhập học ở đại học thủ đô.
Bọn Khương Vĩ thân là những nam sinh lớp 12 mẫu mực, một tháng trước đã về trường học rồi.
Việc học y của Trang Cẩm Lộ rất bận rộn, phần lớn thời gian rảnh cậu đều cắm rễ trong thư viện hoặc phòng thí nghiệm.
Khương Vĩ là học sinh cấp ba sắp thi, thế nên nói chung ban ngày họ không tìm nhau làm gì, chỉ đến buổi tối trước khi ngủ mới trò chuyện.
Trời trở lạnh, Trang Cẩm Lộ rời thư viện về phòng ngủ mà trên người còn vương khí lạnh trời đêm phương Bắc.
Cậu ở phòng hai người.
Bạn cùng phòng cũng đến từ phương Nam, vậy nên rất hợp tính với Trang Cẩm Lộ.
Sau khi Trang Cẩm Lộ rửa mặt rồi lên giường nằm, vừa hay Khương Vĩ gửi tin nhắn đến, vô cùng đúng lúc.
Khương Vĩ: “Lộ Lộ ơi Lộ Lộ à Lộ Lộ à ơi.”
Trang Cẩm Lộ: “Cậu lại trốn vào nhà vệ sinh mà làm bài tập đấy à?”
Khương Vĩ: “Ừa, có thể gọi điện chút không? Đề thi này khó quá, có vài câu đọc đề còn không hiểu nổi nữa.”
Trang Cẩm Lộ giảng bài rõ ràng dễ hiểu, hơn nữa không chê bai cậu dốt nát, hỏi lại kiến thức cơ bản cũng sẽ giảng lại mà không nề hà.
Trang Cẩm Lộ nói: “Được thôi.”
Trang Cẩm Lộ đeo tai nghe vào, vừa đọc đề vừa giảng cho cậu chàng, chẳng mấy chốc đã giải quyết hết mấy câu.
“Dạng đề toán hình này rất hay hỏi thi, cơ mà format đề cũng không khác biệt là mấy.
Nó thường được hỏi ở câu thứ hai hay thứ ba trong đề, cậu luyện đi luyện lại nha.”
Khương Vĩ thở hắt ra một hơi, nhìn đồng hồ thấy đã mười một giờ rưỡi rồi: “Cậu có buồn ngủ chưa?”
Trang Cẩm Lộ đáp: “Ừa, đúng là hơi hơi buồn ngủ rồi.”
Khương Vĩ đeo lại tai nghe, nói: “Tôi nhớ cậu lắm, cậu có nhớ tôi không?”
Trang Cẩm Lộ nằm nghiêng, miệng nhoẻn cười: “Sao ngày nào cậu cũng hỏi mình câu này, không biết chán à?”
“Còn không phải là do anh sợ chỉ cần một ngày không hỏi cũng đủ để cưng quên mất người chồng Tào Khang này đấy sao? Yêu xa thế này gian nan quá, mai mốt tuyệt đối không bao giờ mình xa nhau nữa nhé, anh đây nhẫn nhịn khổ sở muốn chết.”
“Rồi rồi, đừng có gào lên nữa, coi chừng bị tóm đấy.” Trang Cẩm Lộ nhỏ giọng đáp: “Nhớ chứ, nhớ lắm.”
Khương Vĩ nghe được đáp án muốn nghe, bèn cười ngây ngô.
Sau khi tắt điện thoại, bạn cùng phòng vốn đang đọc sách ở giường dưới chợt hỏi: “Tiểu Trang à, bạn gái lại gọi tới kiểm tra hả?”
Trang Cẩm Lộ ừ một tiếng, nhưng không kể rõ ràng.
“Chẳng trách bạn gái cậu quản lý chặt chẽ đến vậy, vẻ ngoài của cậu trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, mấy thằng lớp tôi cay cậu chết đi được hahahaha.”
Trang Cẩm Lộ nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Cậu ấy… thường nghĩ ngợi quá nhiều.”
Khương Vĩ thích nhất là tự biên tự diễn, rất thích tự mình diễn vai thiếu nam khổ sở vì tình, diễn sâu vô cùng.
Sau khi tan học vào thứ sáu, Trang Cẩm Lộ vào phòng thí nghiệm đến mười giờ mới về phòng ngủ.
Chợt bạn cùng phòng bảo cậu: “Tiểu Trang, điện thoại cậu đổ chuông nãy giờ rồi đấy.”
Lúc Trang Cẩm Lộ vào phòng thí nghiệm không mang theo điện thoại: “Ồ, để mình xem thử.”
Trong điện thoại có tới bảy, tám cuộc gọi nhỡ từ Khương Vĩ.
Thường ngày Khương Vĩ sẽ không gọi nhiều cuộc như vậy, chẳng lẽ là có việc gấp sao?
Trang Cẩm Lộ nhanh chóng gọi lại: “Này, Khương Vĩ ơi? Có chuyện gì không, mình không mang theo điện thoại di động.”
Đầu dây bên kìa dừng lại một chút, có tiếng thở dồn dập: “Lộ Lộ, tôi gửi quà cho cậu, đang để ở cổng Đông trường cậu đấy.
Mau ra kí nhận đi nào.”
Trang Cẩm Lộ đáp: “Là chuyển phát nhanh à? Bắt buộc phải kí nhận ngay hôm nay sao?”
Khương Vĩ ừm một tiếng: “Sắp hết hạn rồi.”
“Vậy mình ra nhận ngay.
Cậu gửi đồ ăn cho mình à?”
“Cậu thấy là biết liền chứ gì.”
Trang Cẩm Lộ lại mặc chiếc áo lông vừa cởi ra khi nãy vào, rồi nói với bạn cùng phòng: “Mình ra cổng Đông đây, cậu muốn ăn khuya không? Mình mua cho.”
“Tôi ăn đồ nướng nhá, xin cảm ơn!”
Trang Cẩm Lộ cầm điện thoại lên rồi ra cửa.
Đêm mùa đông phương Bắc buốt thấu xương.
Trang Cẩm Lộ bọc mình trong áo lông nhung dày cui nhưng vẫn lạnh run lẩy bẩy.
Cậu từ từ chạy đến cổng Đông, bình thường hàng chuyển phát nhanh đều sẽ đặt ngoài cổng, cơ mà trễ thế này có lẽ là chuyển siêu tốc rồi.
Mười giờ rưỡi tối, ở cổng Đông cũng chỉ có vài người ra ra vào vào.
Trang Cẩm Lộ nhìn quanh quất mà không thấy nhân viên giao bưu kiện, định xin Khương Vĩ số điện thoại của nhân viên chuyển phát nhanh.
Trang Cẩm Lộ vừa cúi đầu mở điện thoại, chợt từ phía sau có một người sáp vào, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cậu.
Trang Cẩm Lộ sợ mất hồn, khi quay lại nhìn thì trợn trắng mắt: “Khương… Khương Vĩ?”
Khương Vĩ vùi đầu vào hõm cổ cậu, hít một hơi thật sâu rồi mới thấp giọng bật cười: “Ngạc nhiên tới vậy à? Cậu còn nói lắp luôn kìa, xem ra tôi không đến nhầm chỗ rồi.
Cậu không ngờ được là tôi chứ gì?”
Họ đứng dưới một tán cây khuất ánh đèn đường, ai đi qua cũng không trông thấy rõ họ.
Trang Cẩm Lộ sờ bàn tay lạnh băng của cậu chàng: “Cậu tới lúc nào vậy?”
“Hơn hai tiếng trước, cũng không quá lâu.”
Khương Vĩ vừa tan học đã lên máy bay đến đây ngay.
Cậu đứng chờ ở cổng trường hơn hai giờ nhưng không thấy chán, chỉ cần nghĩ tới chuyện có thể gặp Trang Cẩm Lộ ngay, cậu đã vừa kích động vừa phấn khích.
Hai người cùng đến một khách sạn gần đấy thuê phòng.
Trên đường đi, Trang Cẩm Lộ gọi điện báo cho bạn cùng phòng rằng có bạn gái đến nên không thể mang bữa khuya cho cậu ta được.
Bạn cùng phòng ngầm hiểu ý, cười nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, vả lại mai là thứ bảy, không cần dậy sớm đâu.”
Khương Vĩ vốn đang áp sát vào người Trang Cẩm Lộ mà đi nên đương nhiên là nghe được.
Cậu chàng không nhịn được bèn tóm chặt lấy tay Trang Cẩm Lộ.
Trang Cẩm Lộ bị siết đau, lại cảm thấy lòng bàn tay Khương Vĩ âm ẩm.
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.
Trang Cẩm Lộ lên tiếng trước, phá vỡ thế giằng co: “À ừm… cậu có mang theo bài tập không đấy?”
Khương Vĩ: “…”
Cậu bèn để Trang Cẩm Lộ kiểm tra cặp của mình: “Trong này toàn là đề thi thôi.”
Trang Cẩm Lộ mở ra nhìn: “Nhiều bài quá.”
“Ừm.”
Khương Vĩ không mặc đồng phục, bên ngoài chỉ mặc chiếc áo khoác trường rất rộng.
Cậu không ngờ thủ đô lại lạnh đến thế, khuôn mặt cũng bị gió thốc vào, trắng bệch.
Trang Cẩm Lộ xót xa: “Cuối tuần này không giải đề nữa, chúng mình nghỉ ngơi hai ngày thôi.
Mình dẫn cậu đi ăn cái gì ngon ngon nhé.”
Khương Vĩ thoáng sửng sốt, sau đó khoác vai Trang Cẩm Lộ mà cười: “Xót chồng hả bé? Bốn chữ không làm bài tập nói ra từ miệng cưng, nghe giả trân quá à.”
Trang Cẩm Lộ huých cậu một cái, nói: “Cậu nghĩ mình là con mọt sách hả?”
“Không phải mà không phải mà, đương nhiên là không phải.
Người trời sinh đã thông minh thì sao gọi là mọt sách được?” Khương Vĩ nịnh nọt liên hồi.
Trang Cẩm Lộ nghe thế thì buồn cười: “Ngày mai để mình xem bài cho cậu, rút ra mấy điểm quan trọng cho cậu tập trung vào là được.”
“Tùy cậu thôi.”
Khi đến phòng khách sạn, Trang Cẩm Lộ còn chưa kịp cất thẻ mà Khương Vĩ đã không nhịn nổi.
Cậu chàng đè Trang Cẩm Lộ lên tường, một chân đạp lên cửa lấy thế.
Trang Cẩm Lộ bị cậu ôm chặt cứng: “Để mình mở máy điều hòa đã nào…”
Khương Vĩ cúi đầu ghé vào trong hõm cổ của cậu, đôi môi ấm áp hôn mải miết, lầu bầu: “Để tôi hôn mấy cái trước đi mà…”
Trang Cẩm Lộ không với tới chỗ cất thẻ, cũng đành chịu.
Mà thân thể Khương Vĩ lại nóng hôi hổi.
Khương Vĩ hôn dọc theo cằm cậu, khi hôn đến môi cậu còn cắn mấy cái.
Đầu lưỡi lần mở vào trong, vào thật sâu.
Lần nào họ hôn nhau cũng đều hết hơi vào phút cuối, hai trán tựa vào nhau, thở hổn hển.
Trang Cẩm Lộ vuốt ve mớ tóc ngắn sau ót Khương Vĩ thấy nhồn nhột, không rõ là cậu chàng đi cắt từ lúc nào.
Trang Cẩm Lộ thấy Khương Vĩ đã bình tĩnh lại liền hỏi: “Có thể mở máy điều hòa được chưa nè?”
Khương Vĩ: “…”
Bọn họ đã không gặp nhau hai, ba tháng nên Khương Vĩ vừa chạm vào Trang Cẩm Lộ đã thấy hưng phấn khó lòng nhịn nổi.
Sau khi bật đèn và mở máy điều hòa, cậu lại đẩy Trang Cẩm Lộ xuống giường hôn sâu suốt mười mấy phút.
Môi Trang Cẩm Lộ bị cậu hôn sưng tấy, đầu lưỡi cũng ngứa ngáy.
Sau đó, cậu cảm giác Khương Vĩ hơi phấn khích quá, bèn kêu ngừng.
Khương Vĩ không thể làm gì khác hơn đành ôm Trang Cẩm Lộ mà ổn định nhịp thở, nói giọng oan ức:
“Cậu đâu cho tôi tìm cậu, tôi phải nhịn lắm luôn đấy.”
Trang Cẩm Lộ đáp: “Mình sợ cậu phân tâm mà.”
Khương Vĩ dụi lấy dụi để vào cậu: “Trong lòng tôi tự tin lắm, đã muốn học cùng trường với cậu thì tôi phải thi cho tốt chứ.”
Trang Cẩm Lộ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hai người lặng yên một hồi, rồi cũng tách nhau ra mà đi tắm.
Phòng có giường lớn.
Hai cậu thiếu niên đang trong thời kì hormone bùng nổ mà ngủ cùng nhau, lúc đầu còn không có việc gì, lúc sau lại bén lửa.
Khương Vĩ đã tập dượt trong não vô số lần, nhưng vẫn không thể tiến quá nhanh được nên chỉ đành an ủi lẫn nhau một lần rồi ngủ.
Hai ngày sau, Trang Cẩm Lộ thật sự không đốc thúc Khương Vĩ làm bài tập.
Cậu và Khương Vĩ đi chơi ở mấy điểm du lịch gần đó suốt hai ngày, sau đó lại tiễn cậu chàng ra sân bay.
Khương Vĩ lên máy bay xong xuôi, lại buồn chán mở cặp lấy bài thi ra đọc.
Chơi cũng đã chơi vui vẻ, bạn trai cũng gặp được rồi, bài tập cần làm cũng phải làm thôi.
Vừa nãy cậu mới nhận ra trên bài thi của mình có mấy câu được khoanh bút chì, cạnh đó còn chú thích những điểm quan trọng nữa.
Là chữ của Trang Cẩm Lộ.
Nhưng hai ngày nay Trang Cẩm Lộ vẫn luôn cùng ăn cùng chơi với cậu mà, làm sao có thời gian xem bài cho cậu chứ?
Chẳng lẽ là vào lúc cậu ngủ ư?
Lật tới cuối, trên mặt giấy trắng có vài chữ: “ Thi đại học cố lên nhé, mình chờ cậu ^_^ “
Khương Vĩ không nhịn được bèn nhếch môi, tay vuốt ve dòng chữ kia mà nhủ thầm: “Được.”
Có Trang Cẩm Lộ đang chờ, cậu có phải vượt bao chông gai cũng sẽ đến.
Trang Cẩm Lộ chờ bên ngoài sân bay một chốc, vẫn luôn dõi theo cho đến khi máy bay biến mất nơi cuối trời.
Thời tiết ở thủ đô thường không tốt, hiếm khi thấy được trời xanh mây trắng.
Ngày hôm nay thế mà lại bắt gặp một khoảng trời trong trẻo hiếm hoi.
*
Việc học của Trang Cẩm Lộ rất bận, nhìn thời khóa biểu mà chỉ đành bất mãn.
Ngoài chuyện không có nhiều thời gian giải trí, nói chung cậu phải lên thư viện hoặc phòng thí nghiệm liên tục.
Vào đại học, dường như thời gian trôi qua nhanh hơn.
Mùa xuân đầu năm hai, Trang Cẩm Lộ nhận được một cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm lớp 11 ngày trước.
“Alô, là Trang Cẩm Lộ phải không?”
“Vâng là em, chào thầy ạ.”
Giáo viên chủ nhiệm hỏi thăm tình hình gần đây của cậu một chút, rồi mới vào chuyện chính: “Là thế này, sắp tới chính là đại hội tuyên thệ 100 ngày trước khi ra quân.
Nhà trường muốn mời em về chia sẻ kinh nghiệm cho các em học sinh lớp 12, em xem có rảnh không?”
Trang Cẩm Lộ tính ngày: “Là cuối tuần này ạ?”
“Phải, hiện giờ học sinh lớp 12 cứ học hai tuần sẽ nghỉ một ngày, cuối tuần cũng học bù ở trường.”
Trang Cẩm Lộ nhanh chóng đồng ý, nhưng cậu không kể với Khương Vĩ hay Tưởng Trầm Tinh vì muốn cho họ một niềm vui bất ngờ.
Vừa khéo Trang Hướng Dương đang ở thủ đô, tiện thể đón Trang Cẩm Lộ về theo vào thứ sáu.
Khi Trang Cẩm Lộ tới trường vẫn còn trong giờ học, trên đường chỉ gặp bác bảo vệ và lao công đang quét đất.
Cậu đến văn phòng của thầy chủ nhiệm trước, hàn huyên với thầy một chốc rồi lại đến phòng giáo viên thăm các thầy cô khác.
Những thầy cô không có tiết vừa thấy Trang Cẩm Lộ tới đã cười tít mắt, vẻ nghiêm túc thường ngày trên lớp hoàn toàn bay biến.
Có lẽ trong sự nghiệp dạy học của họ, Trang Cẩm Lộ là học sinh duy nhất dựa vào năng lực của bản thân mà vào đại học thủ đô.
Sau khi các tiết buổi sáng kết thúc, học sinh lũ lượt đổ về nhà ăn.
Trang Cẩm Lộ theo giáo viên chủ nhiệm đến nhà ăn giáo viên, cậu được thầy mời cơm.
Từ nhà ăn giáo viên có thể nhìn thấy nhà ăn học sinh ở bên dưới.
Trang Cẩm Lộ cố ý ngồi vào một chỗ gần lan can, chỉ cần cúi đầu đã thấy nơi mà trước đây cậu và Khương Vĩ cùng Tưởng Trầm Tinh thích ngồi nhất.
Mạnh Nhất Minh khá là năng nổ, hồi trước thường đi sớm mấy phút để giành chỗ trong nhà ăn, lần nào cũng chọn chiếc bàn gần cây cột kia.
Cậu ngồi không bao lâu đã thấy Khương Vĩ và Tưởng Trầm Tinh.
Vẫn là vị trí cũ, vẫn gây lộn với nhau như ngày trước, ăn một bữa cơm thôi mà cũng không yên thân.
Trang Cẩm Lộ cười cười, thoáng chút cô đơn.
Rõ ràng chỉ mới xa thầy cô cấp ba chưa bao lâu mà giờ cũng đã thấy hoài niệm rồi.
Thầy chủ nhiệm cũng đưa mắt nhìn theo, trên khuôn mặt cứng nhắc và nghiêm khắc bấy lâu bỗng nở một nụ cười: “Có phải em thấy cuộc sống cấp ba vẫn tốt hơn không?”
Trang Cẩm Lộ tỉnh táo lại, sau đó ngượng ngùng gật đầu.
Tuy rằng đại học tự do thật đấy, nhưng lại không thấy được tình cảm nồng nhiệt giữa các bạn học với nhau.
Buổi chiều, học sinh lớp 12 lần lượt xếp hàng đi vào Hội trường lớn.
Trang Cẩm Lộ và các thầy giáo ngồi ở hàng đầu, cậu cố ý lấy giấy che mặt lại, chỉ có đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía lối vào.
Khương Vĩ nhanh chóng xuất hiện.
Khương Vĩ thọc