Cơm nước xong, Kim Hề đi tới máy bán hàng tự động trong hành lang mua một ly cà phê.
Ly cà phê lộc cộc rơi xuống hộc, điện thoại trong túi cũng vang lên ngay lúc ấy.
Một tay cô vói vào lấy ly cà phê, tay còn lại lấy điện thoại ra xem.
Là Hạ Tư Hành gọi đến.
"Em đang làm gì đấy?" Anh hỏi.
"Uống cà phê." Kim Hề hỏi lại, "Anh ăn chưa?"
"Chưa."
"Nhớ ăn cơm đấy."
"Không có khẩu vị."
"Thế thì cho anh đói chết luôn."
Khóe mắt lướt qua bóng người xuất hiện trong hành lang, cô vội vàng cúp máy, "Em bận rồi, anh nhớ ăn cơm đấy."
Cất điện thoại vào túi áo, Kim Hề tiến lên chào Trần Lăng, "Em chào cô Trần."
Trước khi tốt nghiệp cấp ba, Kim Hề từng tham gia một khóa học của Trần Lăng.
Khi ấy, Vu Tố là người đưa cô đến, bà kéo cổ tay cô, thân thiết giới thiệu với Trần Lăng rằng, "Em có nhớ anh của em có một người bạn thân hồi đại học không, đây là con gái của anh bạn kia, Kim Hề."
Vu Tố kêu cô gọi Trần Lăng, "Gọi cô đi con."
Kim Hề, "Con chào cô ạ."
Chỉ duy nhất một lần ấy, về sau cô đều gọi Trần Lăng là "cô Trần".
Trần Lăng hỏi cô, "Em ăn cơm chưa?"
Kim Hề, "Dạ rồi ạ."
Trần Lăng nói, "Buổi biểu diễn hôm ấy rất xuất sắc, trong đoàn còn có dự định đề cử em tham gia cuộc thi quốc tế vào sang năm.
Tuy còn hơn nửa năm, nhưng có chuẩn bị trước thì vẫn hơn."
Bất ngờ nghe được tin này, Kim Hề sửng sốt mất một giây.
Kim Hề, "...!Em ư?"
Trần Lăng cười, "Trong đoàn mới chỉ có ý định đề cử em tham gia thôi."
Mấy vũ công chính trong vũ đoàn đều bình dị và gần gũi, chỉ có mỗi Trần Lăng mặt mày lúc nào cũng nghiêm nghị, luôn yêu cầu khắt khe, ngay cả khi tập luyện bình thường mà chỉ cần xảy ra một vấn đề bé tí, bà cũng sẽ sầm mặt, ánh mắt sắc như dao, không giận nhưng vẫn rất uy nghiêm.
Thế nên, chỉ một câu nói đùa "Chỉ có ý định..." này của bà cũng khiến Kim Hề tưởng thật.
"Có phải cô đã quá nghiêm khác với em không?"
"Dạ không ạ." Cô phủ nhận.
Thế là Trần Lăng nói lại một cách rõ ràng hơn, "Cô đã đề cử lên trên, cuộc thi múa ba lê quốc tế vào tháng sáu năm sau trong đoàn mình có ba "phiếu", hai phiếu múa solo, một là em, còn người còn lại thì cô vẫn chưa nghĩ ra."
Hàng mi Kim Hề khẽ rung rung, "Em sẽ chuẩn bị thật tốt ạ."
Trần Lăng có vẻ rất bận rộn, mới đứng nói chuyện một lát đã có người gọi bà đi.
Dõi mắt nhìn bóng lưng của bà biến mất qua đoạn rẽ ngoặt, Kim Hề cũng không nán lại lâu, cô trở về phòng tiếp tục luyện múa.
Khung giờ tập buổi chiều là từ 1 giờ rưỡi đến 5 giờ chiều, thời gian luyện múa theo quy định ở vũ đoàn cũng giống giờ làm việc của các công ty khác, sáng 9 giờ đi, chiều 5 giờ về, thỉnh thoảng có nhác việc cũng chẳng ai hay.
Nhưng nhóm thiên nga trong vũ đoàn chưa bao giờ dám lười biếng.
Luyện múa đều dựa vào thiên phú và sự nỗ lực.
Được tuyển vào vũ đoàn đều là người có thiên phú, còn lại chính là liều mạng cố gắng.
Thế nên không một ai dám lười biếng.
Hơn nữa, một khi đã nhận được sự hâm mộ của mọi người dưới ánh đèn sân khấu, có mấy ai cam chịu chỉ đóng những vai phụ mờ nhạt?
Vũ đoàn ba lê Nam Thành có cấp bậc vô cùng rõ ràng, nhưng dù là múa nhóm hay là múa chính, tất cả mọi người đều hướng về cùng một mục tiêu...
- - Vũ công chính.
Hơi ấm từ máy sưởi mang theo sự ẩm ướt của mồ hôi, quần áo tập múa đều đã ướt đẫm.
Năm giờ, Kim Hề cầm áo lông đặt một bên rời khỏi phòng múa, đến phòng tắm rửa ráy sạch sẽ.
Bình thường cô luôn là người về sau cùng, nhưng hôm nay lại là người đầu tiên, đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau.
"Sao hôm nay cô ấy về sớm thế?"
"Chắc là có việc, có khi hẹn hò với bạn trai không chừng."
"Ấy...!mấy cô nói xem, anh chàng ở trong hậu trường ngày đó là bạn trai cô ấy thật sao?"
Trong hậu trường vội vàng tất bật của nhà hát Nam Thành hôm ấy, Hạ Tư Hành nổi bần bật trong dàn gương mặt quen thuộc của vũ đoàn, vẻ tuấn tú với những đường nét nam tính mang theo hương vị quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Nhóm vũ công chưa kịp bình tĩnh sau khi rời khỏi sân khấu lại bắt đầu loạn nhịp khi nhìn thấy anh.
Chút xao động vừa chớm nở bị dập tắt ngay lập tức chỉ vì...!Kim Hề đã bước tới trước mặt anh.
Bọn họ hỏi tới hỏi lui mà vẫn chưa tìm được đáp án.
Cuối cùng có người nhớ ra Châu Tranh, "Này Cam, chẳng phải cô với Kim Hề là bạn đại học sao, người đàn ông kia là bạn trai của cô ấy thật sao?"
Cũng có người mang theo ánh mắt lấp lánh hỏi cô nàng, "Hay là người thân?"
"...! Là bạn trai của cô ấy." Châu Tranh cất giọng đều đều không chút cảm xúc, cô nàng cầm quần áo và bình nước dưới đất đi thẳng ra ngoài không thèm quay đầu lại.
...
Hiển nhiên Kim Hề không hẹn hò với Hạ Tư Hành.
Hôm nay cô về sớm là vì phải giúp Mạnh Ninh dọn nhà.
"Cậu yên tâm, đợi nhà mình sửa xong thì mình sẽ chuyển về ngay, chắc là khoảng ba bốn tháng gì đó." Mạnh Ninh liên tục cam đoan.
Căn hộ tầng trên của nhà Mạnh Ninh bị cháy, nguyên nhân là do thiết bị điện bị quá tải.
Thế lửa mạnh, lại thêm gió góp vào làm lửa bùng lên cháy lây cả tầng trên và tầng dưới.
Căn phòng Mạnh Ninh đang ở cũng không thoát khỏi ngọn lửa, đồ dùng trong nhà và quần áo đều bị thiêu rụi, cũng may là cây đàn Cello đắt đỏ của cô nàng để ở vũ đoàn nên mới thoát được một kiếp.
Hành lý của cô nàng cũng chỉ có vài bộ quần áo mang từ nhà ba mẹ đến.
Kim Hề mỉm cười, ấn vân tay, mở cửa đi vào nhà, "Lát nữa cậu cài thêm vân tay vào, nếu không mở được bằng vân tay thì mật khẩu cửa là 54694* - số chữ tương ứng với tên mình trong bàn phím số."
*54694 gõ theo bàn phím số sẽ là Jinxi – phiên âm tên Kim Hề.
"Đây là phòng ngủ dành cho khách, cậu ngủ ở đây được chứ?"
"Ok."
Tuy phòng đã lâu không có người ở, nhưng vẫn sạch sẽ giống như trong khách sạn.
Kim Hề nói, "Thứ sáu hàng tuần đều có người đến làm vệ sinh, nếu lúc đó cậu có nhìn thấy thì đừng biến mình thành trộm lẻn vào nhà đấy."
Mạnh Ninh, "Mình biết rồi."
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, dù vừa tan làm cô đã tới thẳng đây, nhưng sắc trời bên ngoài hiện giờ cũng đã sập tối.
Mạnh Ninh hỏi, "Hai đứa mình cùng ăn tối nhé?"
Kim Hề, "Cậu biết nấu cơm à?"
"Biết chút chút, nhưng nhà cậu có đồ ăn không?"
"..."
"Đặt người ta giao tới nhé?"
Hai người thống nhất ý kiến, "Được đấy."
Trong lúc chờ đồ ăn giao tới, Kim Hề quay lại phòng ngủ chính.
Lâu rồi cô mới về đây, nhưng khi vào phòng lại không hề cảm thấy xa lạ -- bởi vì phòng ngủ chính trong căn hộ của cô và Hạ Tư Hành giống hệt căn phòng này.
Từ giường, tủ đầu giường, ghế quý phi, đèn, đến cả giấy dán tường đều do một tay Hạ Tư Hành chọn.
Nhưng anh chưa bao giờ qua đêm ở đây.
Và dĩ nhiên, anh cũng chưa từng ngủ trên chiếc giường này.
Chẳng mấy chốc, điện