Kim Hề ho đến nghẹn cả hơi.
Cuối cùng cô đã hiểu ý nghĩa của cái câu mà Hạ Tư Hành từng nói - "Nếu không thể bảo đảm lời nói dối không bị vạch trần thì đừng nói dối." Cô cứ nghĩ chỉ cần giấu bên phía ba mẹ mình là được, nào ngờ mới hơn nửa tháng đã bị Vu Tố túm được đuôi.
Đúng là tốt nhất đừng nên nói dối.
"Sao lại sặc rồi?" Vu Tố lo lắng rót một ly nước đưa đến, đang định vỗ lưng cho cô, nhưng khi nhìn sang, bàn tay lại lúng túng giữa không trung.
Bởi vì...!đã có người nhanh tay hơn.
Có thể nhận thấy vẻ sốt ruột hiện rõ trên nét mặt Hạ Tư Hành, anh vỗ lưng giúp Kim Hề, "Ăn cơm thôi mà cũng nghẹn được sao?"
Kim Hề dần bình tĩnh lại, cũng không còn ho nữa, cô quay đầu trừng anh một cái, nói bằng khẩu hình miệng: Ai cần anh lo.
Vừa quay đầu lại, cô đã biến thành cô gái ngoan ngoãn như xưa, nhận ly nước Vu Tố đưa tới, "Vừa nãy con không tập trung nên bị sặc.
Hôm Tết dương lịch con bị bệnh nên không đi suối nước nóng ạ."
Một lời giải thích hết sức hợp lý.
Hơn nữa đây cũng là lời nói thật.
Đối mặt với ánh mắt của Vu Tố, tâm trạng của Kim Hề quả thật là khó nói thành lời.
Cô đặt ly nước xuống, đứng dậy thưa, "Con xin phép vào phòng vệ sinh một chút."
Sau khi cô rời khỏi, Hạ Tư Hành lên tiếng, "Mẹ, chuyện của con thì mẹ cứ hỏi con, đừng hỏi người khác, thế này chẳng phải làm khó người ta sao?"
"Mẹ cũng chỉ quan tâm con thôi mà." Vu Tố ngừng lại một lúc, bất mãn sửa lại cho đúng, "Kim Hề đâu phải là người khác, con bé là người nhà mình."
Đôi mắt Hạ Tư Hành ánh lên vẻ lạnh nhạt, cười giễu chứ chẳng thèm ừ hử gì.
Anh sửa lại tay áo rồi đứng dậy, "Con đi vệ sinh một lát."
Vừa rời khỏi phòng bao chưa được mấy bước, cánh cửa căn phòng bên cạnh bỗng dưng bật mở, một cánh tay duỗi ra kéo lấy cà vạt lôi anh vào phòng.
Cánh cửa dần khép lại, Kim Hề chống tay lên ngực Hạ Tư Hành, ngửa đầu trừng mắt nhìn anh.
"Anh đã nói gì với dì Vu?" Đôi mắt Kim Hề ửng đỏ, hung hăng như muốn khoét anh ra.
Cà vạt siết chặt cổ khiến Hạ Tư Hành không thở nổi, nhưng anh vẫn mỉm cười đầy dịu dàng, "Em mà mạnh tay tí nữa là anh sẽ bị em siết chết đấy."
Kim Hề hơi nới lỏng tay, song vẫn nhìn anh chằm chằm.
Anh đáp, "Anh nào dám nói gì.
Em cũng biết mà, mẹ anh chấm Lâm Sơ Nguyệt, nên anh bảo bà đừng nhúng tay vào chuyện của anh."
Lời này của anh quả thật đã lấy được lòng cô, Kim Hề buông tay.
"Mẹ hỏi anh có phải đã có bạn gái rồi không, anh nói..." Ánh mắt anh dời xuống, nhìn vào mắt cô, ánh mắt chạm nhau, "...!đúng vậy."
Kim Hề, "Anh..."
Lời đến bên môi lại không thể nói ra, cô phải nói gì đây.
Anh không thừa nhận thì cô mới giận chứ, đúng không?
"Nếu anh nói không có, hôm nay là Lâm Sơ Nguyệt, có khi ngày mai sẽ là Vương Sơ Nguyệt, Trần Sơ Nguyệt..." Hạ Tư Hành biết cô tạm thời không muốn để ba mẹ hai bên phát hiện mối quan hệ của bọn họ, anh cũng sẽ chiều theo ý cô, nhưng lời giải thích cần có thì vẫn phải có, "Nếu anh thừa nhận thì mẹ sẽ không nhúng tay vào nữa.
Tránh cho sau này mỗi lần anh về nhà em lại chạy theo anh."
Hạ Tư Hành vuốt ve cằm cô, mỉm cười, "Bắt gian?"
"..."
Như dự đoán, vừa nghe thấy từ này, mặt cô đỏ bừng bừng.
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng, rồi vẫn một trước một sau quay về phòng.
Không ai để ý sự khác thường của bọn họ, chỉ có Giang Trạch Châu thỉnh thoảng lại lia mắt tới, mang theo ánh mắt trêu chọc đầy thâm ý.
...
Bữa cơm kết thúc, mọi người chia tay nhau ai về nhà nấy.
Giang Trạch Châu không lái xe đến, lại không muốn ngồi xe của ba mẹ, một hai đòi Hạ Tư Hành đưa mình về.
Bà Giang, "Con đừng làm phiền A Hành mãi thế, ngày mai A Hành còn phải đi làm, với lại, nhà hai đứa có gần nhau đâu."
Giang Trạch Châu hùng hồn đáp, "Nhà con gần nhà Kim Hề, chú Hạ đưa Kim Hề về, còn con lại được mẹ đưa về, phiền lắm.
Chi bằng làm phiền một người thôi, tôi nói đúng không A Hành?"
Căn hộ Giang Trạch Châu đang ở cùng một khu với căn hộ của Kim Hề, hơn nữa còn là tòa trước và tòa sau.
Hạ Tư Hành, "Đi thôi,"
Giang Trạch Châu vẫy tay, "Con về nhé mẹ, mẹ mau lên xe đi, ngoài này lạnh lắm."
Cứ thế, Giang Trạch Châu lại tiếp tục đi nhờ xe Hạ Tư Hành.
Anh ta mở cửa ghế sau nhưng lề mề không chịu ngồi vào, đưa mắt nhìn xe của ba mẹ hai bên rời khỏi bãi đỗ xe, sau đó anh đóng cửa xe lại, vòng qua gõ lên cửa sổ ghế lái.
"Không lên xe à?" Hạ Tư Hành hạ cửa xe xuống.
"Không, em lái xe đến hả?"
Hiển nhiên Giang Trạch Châu đang hỏi Kim Hề.
Cô gật đầu.
"Đưa chìa khóa xe em cho anh."
"Anh..."
"Anh không đi nhờ xe hai người nữa, sợ em có hồi ức không mấy tốt đẹp." Giang Trạch Châu không hề kiêng dè, ranh mãnh cười híp mắt nói với Kim Hề.
Cô vốn đã quên gần hết, nhưng anh ta vừa nói đã khơi lại cảnh tượng vừa nãy trong lòng cô.
Kim Hề dùng sức ném mạnh chìa khóa gần như là nện vào ngực Giang Trạch Châu.
Anh ta nhận lấy chìa khóa, nhướng mày đáp, "Đi đây."
Kim Hề im lặng suốt đường về, mà cô cũng không biết phải nói gì.
Cô có cảm giác như chiếc xe này đã bị dính dớp, bốn năm trước cô cũng bị Giang Trạch Châu tóm ngay trên chiếc xe này.
Cả đoạn đường cô đều mãi mê suy nghĩ, băn khoăn không biết nên bán xe hay là bán Giang Trạch Châu đi, đến lúc về tới nhà mà vẫn còn mặt ủ mày ê, tắm xong lên giường cô mới chốt lại một câu.
Bán Giang Trạch Châu, bán luôn cả xe.
...
Trưa hôm sau, Kim Hề nhận được tin nhắn của Châu Tranh.
Châu Tranh, [Tối qua sao rồi?]
Kim Hề ngồi xếp bằng trên thảm, lạnh lùng nhập tin nhắn gửi cho Châu Tranh, nhưng gõ được một nữa cô lại xóa đi, đổi sang tin nhắn thoại, "Ngại quá, tôi không biết cô hóng tin từ đâu, nhưng anh A Hành chưa từng có ý định gặp mặt Lâm Sơ Nguyệt.
Hôm qua anh ấy đã quỳ xuống thề thốt ngoại trừ tôi thì sẽ không gặp bất cứ người phụ nữ nào trên thế giới, đặc biệt là cái người họ Châu tên Tranh nào đó."
Nói xong, cô bấm gửi đi.
Kim Hề nghe lại lần nữa, giọng nói ngọt ngào mềm mại đầy nũng nịu.
Khá lắm, đủ để chọc gan cô ả kia rồi.
Quả nhiên,