Hạ Tư Hành cứ tưởng Kim Hề đã tỉnh.
Nhưng khi nhìn sang lại thấy cô vẫn đang nhắm mắt, hơi thở đều đều.
Cô vùi mình vào chăn, tự điều chỉnh tư thế thoải mái nhất rồi thiếp đi.
Có lẽ là đang nói mớ, chẳng biết cô mơ thấy gì nữa.
Hạ Tư Hành dém chăn giúp cô, sau đó mới đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Cũng may, cô chẳng những bỏ nhà ra đi trong đêm, mà lý trí của cô cũng bỏ nhà đi bụi theo nên mới để sót một cái quần sịp của anh ở trong vali.
Nhờ thế mà Hạ Tư Hành có thể thoải mái tắm rửa thay đồ.
Căn hộ này của Kim Hề là do ba mẹ Kim mua cho cô.
Lúc trang trí là lúc cô đang bận thi đấu, thế nên cô đã "bán cái" hết cho Hạ Tư Hành.
Anh bèn mời nhà thiết kế nội thất từng trang trí cho nhà mình đến, tuy nhiên về phần trang trí phòng ngủ thì anh nói thẳng rằng, "Cứ làm giống phòng của tôi là được."
Ở quen một chỗ, con người dễ sinh ra cảm giác ỷ lại.
Hơn nữa Kim Hề lại có tật lạ giường, dù nằm nghiêng cũng không quen.
Thế là Hạ Tư Hành quyết định trang hoàng phòng ngủ của cô theo phong cách giống nhà mình.
Anh chạy thẳng từ bệnh viện tới đây, cũng may là trên xe có để sẵn vài bộ đồ, vừa hay có đồ để thay.
Thay đồ xong, Hạ Tư Hành quay về giường nằm nghỉ.
Kim Hề như cảm nhận được, ngay khi anh vừa nằm xuống, cả người cô vùi vào lòng anh trong vô thức, hai tay hai chân quấn chặt lấy anh như bạch buộc.
Hạ Tư Hành hơi khựng lại, đưa tay kéo chăn dịch xuống một tí để cô dễ thở hơn, sau đó mới nhắm mắt theo cô vào giấc ngủ.
Tối qua, cả hai chẳng ai được ngủ ngon,
Kim Hề vừa giận vừa buồn, còn Hạ Tư Hành là do phải trực ca đêm.
Khi ánh bình minh ló dạng ở chân trời, hai người mới dần thiếp đi, đến khi thức dậy thì bên ngoài cửa sổ đã rực rỡ nắng chiều.
Kim Hề vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Hạ Tư Hành ngay trước mặt, đưa mắt nhìn xung quanh lại nhìn thấy căn phòng ngủ quen thuộc.
Trong khoảnh khắc ấy, cô cứ ngỡ như mình vẫn còn đang ở trong nhà của Hạ Tư Hành.
Chờ đến khi tỉnh ngủ, cô mới nhớ ra đây là nhà của mình chứ không phải nhà của Hạ Tư Hành.
Tối qua, cô vừa gây với anh một trận.
Nghĩ thế, trong lòng Kim Hề lại cảm thấy lúng túng.
Cô rón rén rời khỏi giường, sợ làm ồn đánh thức Hạ Tư Hành nên cô không mang dép mà đi chân trần ra cửa.
Bỗng nhiên, giọng Hạ Tư Hành bất thình lình vang lên từ phía sau.
Vì vừa mới thức dậy nên giọng anh vẫn còn trầm khàn, "Sao em không mang dép? Không lạnh à?"
"..."
Bóng lưng Kim Hề cứng đờ, phải mất mấy giây sau cô mới bình tĩnh lại, cô kéo cửa, hờ hững đáp lại, "Không lạnh."
Hạ Tư Hành, "Ờ."
Kim Hề rời khỏi phòng, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, vừa cầm bàn chải lên thì Hạ Tư Hành cũng đi vào.
Lúc cô đánh răng, Hạ Tư Hành thả người tựa vào cửa ngắm cô.
Cô làm lơ như không thấy, nhưng ánh mắt anh cứ mãi nhìn cô không dời.
Kim Hề nổi quạu, súc miệng xong vội quay sang trừng anh, "Anh cứ nhìn em làm gì?"
Nghe giọng anh có vẻ khá mệt mỏi, nhưng vẫn cảm nhận được ý cười bên trong, "Em học người ta bỏ nhà đi bụi hồi nào thế?"
Kim Hề mấp máy đôi môi, không trả lời anh mà hỏi ngược lại, "Sao anh lại biết em ở đây?"
Hạ Tư Hành, "Ngoại trừ chỗ này, em còn chỗ nào để đi?"
Kim Hề lườm anh một cái sắc lẹm, đốp lại ngay, "Đầy chỗ, có tiền thì đi đâu chả được?"
Hạ Tư Hành tỏ vẻ chẳng sao cả, "Anh có thể tra lịch sử giao dịch, dù em đi tới đâu thì anh vẫn có thể tìm được em."
Kim Hề trợn mắt, lạnh lùng hỏi lại, "Anh là cuồng theo dõi à?"
"Anh không những cuồng theo dõi, mà anh còn có thể biến thành cuồng biến thái nữa đấy." Hạ Tư Hành lấy bàn chải đánh răng trong tủ ra, vừa bóp kem đánh răng vừa thong thả đáp lại, cô như cá nằm trên thớt mặc anh xử lý, "Sau này nếu cãi nhau, anh phải khóa cửa nhà lại, không cho em có cơ hội bỏ nhà đi bụi."
"..."
Kim Hề đứng yên trừng mắt nhìn anh một lúc lâu, giận dỗi mắng anh, "Mặt người dạ thú!"
Hạ Tư Hành vui vẻ đón nhận, "Cám ơn đã khen."
...
Kim Hề bước ra khỏi phòng tắm, thay sang bộ đồ khác.
Trong phòng ngủ tối om om, cô bước tới kéo màn cửa ra, sắc trời bên ngoài dần nhá nhem tối.
Cầm điện thoại lên cô mới phát hiện đã hơn bốn giờ chiều.
Điện thoại được cài chế độ sleep trong thời gian dài nên tất cả thông báo và tin nhắn đều trở về trạng thái yên lặng.
Trên điện thoại hiển thị vô số tin nhắn chưa đọc và hàng loạt cuộc gọi nhỡ.
Tin nhắn đa phần là bạn bè gửi đến, Mạnh Ninh hỏi cô khi nào về Giang Thành, cô nàng than đang chán muốn chết; Châu Dương thì hỏi cô chừng nào tới chỗ anh ta uống rượu, dạo gần đây anh ta vừa pha chế một loại rượu mới, bảo đảm hạ gục cô trong vòng một ly...
Ngoại trừ tin nhắn từ bạn bè, còn có cả tin nhắn của mẹ cô, còn tất cả cuộc gọi nhỡ đều là của Thẩm Nhã Nguyệt.
Đầu ngón tay Kim Hề khẽ lướt trên màn hình, cuối cùng vẫn bấm gọi lại.
Điện thoại không bị cúp ngang như tối qua, trái lại người bên kia nhận máy rất nhanh, chuông vừa đỗ một tiếng đã nhấc máy ngay tựa như vẫn luôn chờ điện thoại của cô.
"Kim Hề à, tối nay con có về không? Mẹ nhờ dì giúp việc nấu rất nhiều món con thích ăn đấy."
Kim Hề lí nhí còn nhỏ hơn muỗi, "Dạ về."
Thẩm Nhã Nguyệt hào hứng tiếp lời, "Con ở đâu, để mẹ cho tài xế đến đón con nhé."
Kim Hề đáp, "Con tự về nhà."
Nghe cô nói, Thẩm Nhã Nguyệt vui vẻ ra mặt, liên tục gật gù bảo tốt, còn nói, "Vậy mẹ chờ con về nhà ăn cơm nhé? Chờ con về cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Kim Hề cúi đầu nhìn mũi chân, "Vâng."
"Nếu không muốn về thì đừng về, đừng miễn cưỡng bản thân." Hạ Tư Hành rửa mặt xong bước tới, anh để trần khoe cơ bụng săn chắc, nhờ chăm chỉ luyện tập nên anh vẫn luôn giữ được dáng người cân đối.
Nếu là trước đây, nhất định cô sẽ trêu anh vài câu, tiện tay sờ mó cơ bụng của anh, sau đó sẽ xảy ra chút chuyện cấm trẻ em xem.
Nhưng hôm nay cô không có tâm trạng.
Kim Hề ủ rũ, "Chẳng phải tối qua anh bảo không được à, sao bây giờ lại đồng ý rồi?"
Hạ Tư Hành khoác áo vào, mấy đốt tay thon dài cài cúc áo trông cực kỳ vui mắt.
Anh bình tĩnh nhìn cô, "Ngay cả chiêu bỏ nhà đi bụi em cũng dám dùng, anh mà còn không nghe theo thì em định làm gì tiếp theo?"
Máu phản nghịch bỗng chốc xông thẳng lên đầu Kim Hề, "Có lẽ là giấu trai ở đây chăng? Giấu một anh chàng ngoan ngoãn em bảo một thì không dám cãi hai."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ dần rồi yếu