Hạ Tư Hành vừa dứt lời, không khí trong phòng bệnh bỗng dưng đình trệ.
Thẩm Nhã Nguyệt lộ rõ lúng túng, nhưng xưa nay bà rất giỏi điều chỉnh cảm xúc, chỉ mất vài giây đã trở lại dáng vẻ tao nhã như mọi khi.
Kim Hề rút tay ra khỏi tay bà, bình tĩnh tựa như người không liên quan đến chuyện này.
"Tiểu Yến hết sốt chưa mẹ?"
Không ngờ cô lại chủ động nhắc đến Kim Yến, điều này khiến Thẩm Nhã Nguyệt xúc động, bà vội đáp, "Hạ sốt rồi, một giờ sáng là nó đã bắt đầu hạ sốt rồi."
Cô cẩn thận quan sát Thẩm Nhã Nguyệt, bà mặc chiếc váy liền Chanel, trên cổ quấn khăn lụa cao cấp.
Tuy vẻ mặt nom có hơi mệt mỏi, nhưng cách ăn mặc lại rất khéo léo, ngay cả bông tai cũng đi cùng set với chiếc váy liền.
Rất dễ thấy, hơn một giờ sáng, Kim Yến hạ sốt, Thẩm Nhã Nguyệt đã đưa thằng bé xuất viện.
Kim Hề ngửa đầu nhìn trừng trừng trần nhà trắng toát...!đáy mắt dần dần đọng lại một lớp sương mờ.
"Mẹ, để con một mình ở bệnh viện mà mẹ cũng yên tâm sao?" Giọng cô không có bất kỳ cảm xúc nào, bình tĩnh, lại mang theo cảm giác thê lương, "Tiểu Yến sốt cao nên mẹ vội vội vàng vàng đưa nó vào viện, còn con thì sao? Con nằm viện, nhưng mẹ chỉ tiện đường đến thăm con thôi sao?"
Thẩm Nhã Nguyệt, "Đương nhiên không phải rồi! Sáu giờ sáng mẹ đã đến đây, mẹ nhớ đồ ăn sáng mà con thích nhất, cố tình sang tận cửa hàng bán đồ ăn sáng ở phía bắc thành phố để mua cho con."
Kim Hề nuốt cảm giác chua chát xuống, "Đúng thế, mẹ thương con lắm."
Thẩm Nhã Nguyệt nắm lấy bàn tay vừa rút ra của cô, khẽ thì thầm, "Hề Hề à, mẹ thương con, nhưng em trai nó còn nhỏ, hồi bé con bệnh mẹ cũng không dám rời con nửa bước mà.
Đợi Kim Yến lớn hơn tí, mẹ vẫn sẽ quan tâm con mà."
"Lớn hơn một chút? Đợi thằng bé lớn như con sao? Đến lúc đó con cũng đã bốn mươi tuổi rồi mẹ à." Kim Hề lạnh giọng, cười, "Vì sao lời hứa của mẹ phải đợi hơn hai mươi năm sau mới có thể thực hiện?"
Dường như Thẩm Nhã Nguyệt không ngờ Kim Hề lại châm chọc mình, song bà lại không thể lộ ra sự tức giận.
Bên cạnh còn có người ngoài, nhưng Kim Hề không chút nể nang bà.
Một nửa là giận, một nửa là mất mặt, Thẩm Nhã Nguyệt tức đến độ lồng ngực phập phồng, song bà vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc, ngay cả tức giận cũng phải thật tao nhã.
"Hề Hề, con đã hơn hai mươi rồi, sao cứ phải so đo với em trai? Thằng bé chỉ mới ba tuổi thôi."
"Con không so đo với thằng bé, là do sự xuất hiện của nó đã khiến mẹ thay đổi."
Tất cả mọi thứ, sự xa cách, lãnh đạm, không quan tâm của con đều không liên quan đến Kim Yến...!mà là vì sự xuất hiện của Kim Yến...!đã thay đổi mẹ của con.
Kim Hề nói, "Mẹ, mẹ đã từng nghe câu này chưa? -- Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.
Nhưng khi nước nóng hắt tới, người ta đều ụp lòng bàn tay che mặt, còn bị bỏng, bị đau lại là mu bàn tay."
Thẩm Nhã Nguyệt im lặng vài giây.
Bà sầm mặt, giọng điệu chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, "Kim Hề, con đã lớn rồi, lúc mẹ bằng con đã có con, còn con sao cứ phải so bì với em trai thế?"
Ánh mắt Kim Hề lại dời về Thẩm Nhã Nguyệt.
Cô bỗng thấy mệt mỏi, "Mẹ, sao mẹ cứ phải đẩy hết mâu thuẫn lên Kim Yến? Cái con để ý chính là thái độ của mẹ với con."
Con người khi lăn lộn trong giới làm ăn quá lâu, người ta thường thích phức tạp hóa những chuyện đơn giản, và cũng rất biết cách đơn giản hóa mọi chuyện.
Thẩm Nhã Nguyệt thực sự không biết Kim Hề muốn gì sao? Không hề.
Vì bà quá hiểu Kim Hề muốn gì, nên bà cố tình bóp méo, giả ngơ, lập lờ nước đôi, thậm chí còn đẩy mâu thuẫn sang chỗ khác.
Dùng chuyện này chứng minh rằng bà không hề sai.
Người sai chính là Kim Hề.
Con người ai cũng có thói xấu, chính là ích kỷ.
Kim Hề được di truyền vẻ ngoài của Thẫm Nhã Nguyệt, và cũng được di truyền tính ích kỷ của bà.
Cô khép mắt lại, khàn giọng nói, "Mẹ, mẹ về đi.
Con ở bệnh viện rất ổn, muốn ăn gì chỉ gần gọi giao đến là được, không phiền mẹ phải đi một vòng xa như thế để mua cho con đâu."
...
Thẩm Nhã Nguyệt bỏ về.
Kim Hề ngồi dậy, tỉnh bơ như không có chuyện gì ăn bữa sáng Hạ Tư Hành mua tới.
Còn bữa sáng mà Thẩm Nhã Nguyệt mua, cô không đụng vào.
"Em không ăn cái này sao?" Hạ Tư Hành chỉ bữa sáng đặt trên tủ đầu giường.
"Anh thích thì ăn đi."
"Anh ăn rồi."
"Thế thì vứt đi."
Kim Hề chẳng thèm bận tâm, lấy điện thoại ra nghịch.
Tối qua cô ngủ sớm, điện thoại có không ít tin nhắn chưa đọc.
Tất cả đều là tin nhắn hỏi thăm tình hình của cô khi biết cô phải nằm viện vì nứt xương.
Cô trả lời từng tin nhắn một, sau đó mở khung chat với Mạnh Ninh ra.
Mạnh Ninh đã gửi cho cô gần tám trăm tin nhắn.
Đầu tiên là trách cô sao cứ phải vác cái thân thương tật thi múa, sau lại khen cô vậy mà cũng được hạng nhất, cuối cùng hỏi thăm cô đã khỏe chưa.
Vẻ không vui trên mặt Kim Hề cũng đã vơi đi nhiều.
Cô nhắn lại, [Mình đỡ hơn nhiều rồi.]
Hôm này là ngày thường, giờ này Mạnh Ninh đã dậy và đang trên đường đi làm.
Cô nàng vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với Kim Hề, tốc độ trả lời lúc nhanh lúc chậm.
Mạnh Ninh, [Cậu dậy sớm thế?]
Kim Hề, [Ừ.]
Mạnh Ninh, [Cậu ăn sáng chưa?]
Kim Hề, [Mình ăn rồi, cậu ăn chưa?]
Mạnh Ninh, [Chưa, đang đói muốn chết đây, lát nữa đến nhà ăn mình phải làm 4 viên xíu mại, 4 cái bánh bao, 1 chén tào phớ mới được.]
Kim Hề câm nín.
Mạnh Ninh bỗng gửi sang một tin nhắn thoại, "Đúng rồi, tối qua có một dì đến nhà tìm cậu đấy."
Từ khi nhà của Mạnh Ninh bị cháy, nhà cô nàng vẫn trong quá trình tu sửa, đến nay vẫn chưa xong.
Thế nên từ năm ngoái đến giờ, cô nàng đã ở nhà Kim Hề gần nửa năm.
Kim Hề ngẫm nghĩ, [Mẹ mình hả?]
Dường như Mạnh Ninh đã xuống xe, bên đầu dây bên kia không có tiếng còi, chỉ có tiếng ve kêu râm ran.
Cô nàng cất giọng giòn giã, "Mình cũng tưởng là mẹ cậu, nhưng dì ấy bảo không phải.
Dì ấy hỏi mình cậu đâu, mình bảo cậu ở chung với bạn trai."
Người biết nhà cô không nhiều, hơn nữa lại còn lớn tuổi.
Ngoại trừ mẹ của cô thì hình như chỉ còn lại một người...
Mẹ của Hạ Tư Hành, Vu Tố, dì Vu.
Kim