Kim Nguyên Phong nghe thấy thế cũng chẳng thèm ngẩng lên.
"Đâu phải ông mới lần đầu ưng ý Kim Hề nhà tôi, muốn "bứng" con bé vào hộ khẩu nhà ông, nhưng mà ông Hạ này..." Trong chớp mắt, Kim Nguyên Phong ngẩng phắt đầu lên, tức tối đáp, "Có ai như ông không hả? Hồi đầu thì muốn con bé làm con gái ông, bây giờ còn được nước làm tới đòi con bé làm con dâu ông?"
"Người làm ăn đều thế cả." Hạ Thành thủng thẳng đáp, "Với lại trong mắt tôi, dù là con dâu hay con gái thì cũng như nhau cả thôi."
"Hay là vầy đi..." Giang Vĩnh Nghiệp suy tính chu toàn, đưa ra một đáp án khiến nhà nhà đều vui, "Kim Hề làm con gái nuôi của ông, làm con dâu của tôi."
Kim Nguyên Phong cười khẩy, "Hai ông vui nhỉ, tôi nuôi con gái lớn khôn là để nó lấy chồng sao?! Mơ đi!"
Giang Vĩnh Nghiệp, "Ông nói thế đâu được, con gái trước sau gì cũng phải lấy chồng! Dù gì thì hai chúng ta chơi thân với nhau bao năm nay, con bé vào nhà tôi sẽ không chịu khổ đâu, tôi đảm bảo để nó vui vẻ mỗi ngày."
Kim Nguyên Phong trừng ông, cầm gậy đi ra ngoài, "Ai bảo con bé phải lấy chồng? Con bé có lấy chồng không cũng chẳng sao cả."
Giang Vĩnh Nghiệp tiếp lời, "Phải lấy chồng chứ, ông vẫn còn một đứa con trai mà, sau này sẽ có con dâu, con gái thì cứ buông tay để nó lấy chồng đi."
"Tôi đâu có không cho con bé kết hôn."
Kim Nguyên Phong duỗi hai tay, dùng sức vung gậy.
Quả bóng màu trắng tạo ra một đường cong duyên dáng trên không trung.
Ông mỉm cười đầy hài lòng, "Con bé muốn làm gì thì làm, muốn yêu ai thì yêu..." Dừng lại nửa giây, ông đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người vừa hỏi cưới, "Thời đại nào rồi mà còn ý cha mẹ lời mối mai? Hai người đúng là quê mùa mà."
Bị bạn già chê cười, Giang Vĩnh Nghiệp tức xì khói.
Trái lại Hạ Thành ung dung ngồi tại chỗ, mỉm cười điềm tĩnh.
...
Lần này Kim Hề ở lại Hạ gia dưỡng thương, chỉ cần Hạ Tư Hành không trực đêm thì tối nào cũng về nhà họ Hạ.
Chiều nay có ca phẫu thuật đột xuất nên khi anh về đến nhà cũng đã mười giờ tối.
TV trong phòng khách đang chiếu bộ phim cổ trang hot nhất thời điểm hiện tại.
Hạ Thành xem TV không dời mắt.
"Ba không lên lầu nghỉ ngơi sao?" Hạ Tư Hành đi tới.
"Lát nữa, con ăn tối chưa?"
"Dạ rồi."
"Có cần bảo người làm bữa khuya cho con không?"
"Dạ không cần đâu."
Hai người nói vài câu, Hạ Tư Hành bỗng nhận ra, ông cố ý chờ anh về nhà.
Hạ Tư Hành, "Ba tìm con có việc gì sao?"
Hạ Tư Hành cầm remote tắt TV.
Ông đặt tay lên đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau, suy nghĩ một lúc, ông nói, "Hôm nay ba và chú Kim đi đánh golf nên có trò chuyện vài câu."
Gương mặt nhuốm đầy vẻ mệt mỏi của Hạ Tư Hành trở nên nghiêm túc hẳn.
"Nói về...!Kim Hề sao?"
Nếu không nhắc đến Kim Hề thì Hạ Thành cũng sẽ không ngồi đây chờ anh về giữa đêm hôm khuya khoắc thế này.
Hạ Thành gật đầu, "Có nói mấy câu."
Ông hỏi, "Có phải Kim Hề không liên lạc với gia đình không?"
Hạ Tư Hành, "Dạ."
"Bắt đầu từ khi nào? Từ lúc em trai con bé ra đời ư?"
"...!Ba cũng biết rồi còn hỏi con làm gì?"
Với quan hệ giữa nhà họ Kim và nhà họ Hạ, làm sao ông lại không biết chuyện này chứ?
Tục nữ nói rất hay, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện nhà họ Kim rất giống kịch bản con gái phản nghịch cãi nhau với bố mẹ, trong lúc nóng giận đã bỏ nhà đi bụi.
Nhưng dù có phản nghịch thì cũng phải có mức độ.
Kim Hề đã 24, cái nên hiểu, không nên hiểu cũng đã hiểu, lại làm ầm ĩ với người nhà, đúng là hơi trẻ con.
Sợ Hạ Thành hiểu lầm Kim Hề, Hạ Tư Hành bèn nói, "Ba à, con có thể nói vài câu được không?
Hạ Thành giơ tay ra hiệu, "Con nói đi."
Hạ Tư Hành bình tĩnh ngồi đó, suy nghĩ chưa đến mười giây, anh cất giọng.
"Đứng ở góc độ của Kim Hề mà nói, đang ở tuổi của cô ấy bỗng dưng lại có thêm một đứa em trai quả thật là một chuyện rất khó tiếp nhận, hơn nữa vợ chồng chú Kim lại còn giấu cô ấy lâu như thế."
"Con gái vốn nhạy cảm đa nghi, với lại độ tuổi của ba khó tránh khỏi suy nghĩ trọng nam khinh nữ, cô ấy sẽ nghĩ rằng, đối với ba mẹ cô ấy, có phải con gái được 90 điểm cũng không bằng con trai 60 điểm hay không?"
"Có lẽ ba không biết, Kim Hề nằm viện, dì Thẩm đến thăm con gái cũng là vì tiện đường nên mới ghé thăm.
Vì Kim Yến sốt cao, dì Thẩm phải đến bệnh viện, Kim Yến hạ sốt rồi thì dì Thẩm về ngay, mãi đến sáng hôm sau mới quay lại thăm Kim Hề."
"Thật ra nếu là con thì chẳng sao cả.
Nhưng Kim Hề là con gái, mà ba cũng từng trải qua thời kỳ thiếu niên rồi đấy, lúc yêu mẹ ba hẳn biết con gái là một sinh vật cực kỳ phiền phức, rất dễ suy nghĩ lung tung."
Hạ Tư Hành thong thả nói một đoạn dài hơi, đối mặt với Hạ Thành.
Hạ Thành không ngờ con trai mình lại kiên nhẫn như thế, càng không ngờ vì bảo vệ một người con gái mà nó có thể nói nhiều lời như vậy.
Ông mỉm cười ấm áp, nhưng câu đầu tiên khi mở miệng lại là...
"Thích con bé đến thế cơ à?"
Nghe thấy thế, đôi môi mỏng của Hạ Tư Hành khẽ cong lên một nụ cười, "Ba nghĩ sao? Nếu không thích sao con lại đưa cô ấy về nhà?"
"Vậy là thích lắm rồi, không tệ, ba rất ưng cô bé Kim Hề này.
Vừa ngoan vừa điềm đạm, lại có công việc ổn định..." Càng nói, nếp nhăn nơi khóe mắt Hạ Thành càng sâu thêm vì cười, "Có lẽ con không biết, ông Giang cũng rất ưng Kim Hề nhà mình, còn định tranh Kim Hề làm con dâu nhà họ Giang đấy."
"Chú Giang ư?"
Hạ Tư Hành lạnh lùng cau mày, âm thầm tăng thêm một tội cho Giang Trạch Châu.
Anh phải mau chóng giới thiệu bạn gái cho Giang Trạch Châu mới được.
Cậu ta đúng là một quả bom nổ chậm.
Hạ Thành vui ra mặt, hàm dưới bỗng hơi hấc lên, đắc ý nói, "Tiếc là Kim Hề đã bước vào cửa nhà họ Hạ từ lâu, ông Giang chậm một bước rồi!"
Hạ Tư Hành cười khẽ, rồi anh hỏi, "Ba nói chuyện của con và Kim Hề cho mấy chú rồi ạ?"
"Không, ba biết chừng mực mà."
"Dạ."
"Có phải lúc nãy con sợ ba trách Kim Hề đúng không?"
Nỗi bất an trong lòng bị vạch trần, Hạ Tư Hành đưa ánh mắt thăm dò về phía Hạ Thành.
Anh bình tĩnh lại, "Dù ba nói gì thì cô ấy là bạn gái con, con không thể không đứng về phía cô ấy."
Hạ Thành giật mình, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, "Con trai giỏi lắm, có phong thái của ba hồi trẻ."
Hạ Tư Hành lắc đầu, "Mẹ từng nói hồi ba còn trẻ không hiểu phong tình, thường chọc mẹ con giận, còn con thì chưa bao giờ làm Kim Hề giận cả."
Ám chỉ là con không giống ba hồi trẻ, con thương bạn gái, mà ba chỉ biết chọc giận bạn gái thôi.
Nụ cười bên môi Hạ Thành tắt ngúm, gương mặt không chút biểu cảm đối mặt với Hạ Tư Hành.
"..."
"..."
Vài giây trôi qua, Hạ Thành không nhịn được làu bàu, "Ai mà không có thời trẻ trâu? Không hiểu phong tình cái gì, ba đây gọi là phóng khoáng."
Hạ Tư Hành không phát biểu ý kiến về chuyện này.
"Thôi, không nói mấy chuyện này nữa, ba tìm con là vì muốn nói với con..."
Giọng Hạ Thành cực kỳ bình tĩnh, ông thong thả nói, "Đối với những người trạc tuổi ba mà nói, có con trai trước rồi có con gái sau thì gọi là dệt hoa trên gấm; có con gái trước