Trên sân khấu, phần biểu diễn của thí sinh cuối cùng đã kết thúc.
Phim trường vang vọng tiếng của đạo diễn, "Hôm nay đến đây thôi, sáng mai tám giờ chúng ta tiếp tục dợt thêm một lần nữa.
Mọi người về nhà nghỉ ngơi cho tốt, mai gặp lại."
Các nhân viên mệt đến độ chẳng còn sức để reo hò ăn mừng, ai nấy đều cúi đầu im lặng thu dọn đồ đạc.
Giang Trạch Châu liếc nhìn đồng hồ trên tay, "Sáu giờ rồi, đi ăn không?"
Hạ Tư Hành, "Chẳng phải cậu có hẹn với bọn họ sao?"
"Đi cùng nhé? Nhân dịp này dẫn Kim Hề đi theo luôn."
"Không cần đâu."
Giang Trạch Châu nghe giọng điệu chẳng thèm để ý của anh thì bật cười, "Đưa Kim Hề theo cũng tốt mà.
Chí ít sẽ không có ai giở trò sau lưng cô ấy."
"Không cần." Giọng Hạ Tư Hành cực kỳ bình tĩnh, "Dù không biết thân phận của Kim Hề thì cũng sẽ không có ai dám đụng tới cô ấy đâu."
"Cậu chắc chắn thế à?"
Hạ Tư Hành, "Không chắc."
Giang Trạch Châu hoang mang, ngay sau đó lại nghe thấy anh nói tiếp, "Cô ấy đã hai mươi ba rồi, đây là chỗ làm việc, cô ấy tự có năng lực ứng biến, không phải lúc nào cũng cần đến tôi ra tay xử lý.
Hơn nữa, nếu cô ấy mà bị bắt nạt, người khóc lóc thảm thương nhất chỉ sợ là người khác chứ không phải cô ấy."
Công chúa thiên nga có phải là chú thỏ con mặc người chém giết đâu chứ.
Cô không bắt nạt người khác là may lắm rồi, nếu có người ăn hiếp cô thì cô chắc chắn sẽ trả lại gấp mười lần.
Giang Trạch Châu cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, bờ môi tràn ra ý cười đã hiểu rõ.
"Nhưng môi trường trong giới giải trí không giống như trong vũ đoàn, xung quanh cô ấy không còn những người đơn giản như nhóc Cam nữa, cậu vẫn tự tin về cô ấy thế à?"
Hạ Tư Hành nheo mắt, tựa như đang suy nghĩ, "Không, nhưng thế thì sao chứ? Nếu cô ấy thật sự bị người ta bắt nạt, không thể an toàn rút lui thì chẳng phải vẫn còn có tôi che chở cho cô ấy hay sao?"
Giang Trạch Châu nhíu mày, thầm nghĩ đây mới là Hạ Tư Hành mà anh ta biết, mọi việc đều đặt Kim Hề lên hàng đầu.
Nhìn thấy đạo diễn và nhà sản xuất cách đó không xa đang đi về phía khán đài, Giang Trạch Châu bèn đứng dậy, cài lại cúc áo vest, cụp mắt hỏi Hạ Tư Hành, "Vậy tôi đi trước nhé? Còn cậu thì sao, bảo tài xế nhà cậu đến đón hay để tôi cho tài xế đưa cậu về?"
Hạ Tư Hành, "Hôm nay Kim Hề lái xe đi làm."
Giang Trạch Châu, "Hóa ra không cần tìm tài xế, bởi vì chính cậu đã là tài xế rồi."
Hạ Tư Hành ném qua một ánh mắt sắc lạnh như dao.
Giang Trạch Châu bước xuống trước, nhà sản xuất vội chào anh ta, thấy Hạ Tư Hành vẫn còn ngồi tại chỗ thì hỏi thăm, "Giang tổng, bạn anh không đi cùng sao?"
"Không, cậu ấy còn có việc."
"Ồ?"
Tuy Hạ Tư Hành muốn kín tiếng, nhưng Giang Trạch Châu đầu tư vào chương trình này khá nhiều tiền, nếu có sử dụng chút đặc quyền cũng không phải là chuyện gì đáng trách.
Anh ta vờ lơ đãng nói, "Em gái tôi cũng tham gia chương trình này, cậu ấy không yên tâm nên đến đây xem thế nào."
Tim nhà sản xuất hẫng mất một nhịp, "Em gái anh?"
"Vâng." Giang Trạch Châu không nói rõ quan hệ của mình và Kim Hề, đây là hiệu quả mà anh mong muốn, giới thiệu một mối quan hệ lập lờ để người ta hoài nghi.
Đuôi mắt anh nhếch lên mang theo ý cười hờ hững, "Con bé quen kín tiếng, không thích dựa vào danh tiếng của bọn tôi.
Nhưng dẫu gì thì đây cũng là lần đầu tiên con bé tham gia chương trình, bọn tôi không yên tâm nên sang đây xem thử."
"Cô ấy là..."
"Ông đoán xem ai giống em gái tôi nhất?"
"Sao tôi biết được chứ? Giang tổng cứ nói thẳng ra là được mà."
Giang Trạch Châu cười, có đều quãng đường từ khán đài ra ngoài hai bên hành lang đều là phòng trang điểm.
Bên ngoài mỗi phòng đều có để tên của thí sinh tham gia, Giang Trạch Châu cố tình lia mắt nhìn cánh cửa có treo bảng tên của Kim Hề mấy lần.
Nhà sản xuất và đạo diễn đều là người rành sự đời, thấy thế bèn nói, "Đây là vũ công đến từ vũ đoàn ba lê Nam Thành, biểu hiện rất tốt, cũng có chính kiến với sân khấu của bản thân, chúng tôi đánh giá cô ấy khá cao."
Giang Trạch Châu vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh không chút gợn sóng, "Cứ xem hiệu quả phát sóng thế nào đã.
Cái tôi muốn không phải là hiệu quả sân khấu cá nhân mà là rating."
Giọng điệu lạnh như băng, thái độ không cách nào nắm bắt khiến nhà sản xuất và đạo diễn như lạc vào sương mù.
Cô em gái này của anh ta rốt cuộc có phải là Kim Hề hay không? Nếu không phải là Kim Hề, vậy thì là ai?
...
Giang Trạch Châu rời đi chưa được bao lâu, Hạ Tư Hành cũng rời đi.
Đường vào và đường ra đều cùng một lối, khi đi qua phòng trang điểm, Hạ Tư Hành dừng lại trước cửa phòng của Kim Hề, đưa tay khẽ gõ lên cánh cửa "cộc cộc cộc".
Bên trong vang lên giọng của Kim Hề, lịch sự xa cách, "Ai thế?"
"Anh đây."
Vừa dứt lời, chỉ vài giây ngắn ngủi, ngay lập tức, cánh cửa được người bên trong kéo ra.
Hạ Tư Hành bắt gặp vẻ bất ngờ trên gương mặt Kim Hề.
Kim Hề, "Sao anh vào được đây?"
Hạ Tư Hành, "Cứ thế mà vào thôi."
Trả lời cũng như không.
Cô lườm anh một cái, sau đó kéo tay anh đi vào phòng trang điểm.
Kim Hề còn phải thu dọn đồ đạc, cô để mặc Hạ Tư Hành đứng một bên, quay lưng về phía anh hỏi, "Rốt cuộc làm sao mà anh vào đây được thế? Ở đây đâu phải vũ đoàn mà ai vào cũng được."
"Giang Trạch Châu đến đây bàn công việc nên anh đi cùng cậu ta."
Anh nói làm cô nhớ lại mấy lời của nhân viên ban nãy, người bên đầu tư Hoa Duệ đến thăm phim trường.
Hóa ra là thế.
Kim Hề lại hỏi, "Giang Trạch Châu đâu rồi?"
Hạ Tư Hành, "Đi rồi."
Cô gật đầu, không hỏi nữa.
Dọn đồ xong, cô nói, "Xong rồi, về nhà thôi."
Hạ Tư Hành cầm lấy đồ trong tay cô, tay kia vô thức đưa tới định nắm lấy tay cô.
Song, như chợt nhớ ra chuyện gì, cánh tay bất chợt bất động giữa không trung.
Kim Hề đưa tay sang muốn nắm tay anh, nào ngờ lại bị anh tránh đi.
Cô ngẩn người, ngay sau khi phản ứng lại, đuôi mắt lạnh lùng nhếch lên, "Anh có ý gì?"
Hạ Tư Hành, "Anh chỉ nghĩ, bên ngoài đông người, nếu để người ta biết em có bạn trai thì không hay lắm."
Kim Hề lạnh mặt, "Không hay cái gì?"
"Dù sao em cũng là người tham gia chương trình truyền hình, biết đâu sau khi phát sóng có người ưng em, muốn mời em vào showbiz, có khi em lại thành người nổi tiếng." Hạ Tư Hành chậm rãi đáp, gương mặt hiện lên ý cười, nhưng nụ cười ấy hoàn toàn không chạm vào đáy mắt, "Nữ nghệ sĩ mà có bạn trai thì hình như không được hay cho lắm?"
"Em không có ý định vào showbiz." Kim Hề đứng thẳng người, cất giọng bình tĩnh, "Còn nữa, cám ơn anh đã suy nghĩ cho em, nhưng em không cần."
Nói xong, cô sầm mặt mở cửa toan bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa được kéo ra đã bị người ta đóng sầm lại.
Hạ Tư Hành đè cô lên cửa.
Kim