Hạ Tư Hành xưa nay là người điềm tĩnh, chín chắn, chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng lúc này đây, giọng anh vô cùng bất thiện.
Nhận ra thái độ của mình không đúng, Hạ Tư Hành nhắm mắt lại, "Xin lỗi, tôi hơi sốt ruột."
Giang Trạch Châu chẳng thèm để trong lòng, Hạ Tư Hành nói không sai, chuyện không xảy ra trên người mình nên anh ta mới có thể bình tĩnh, thong dong như thế.
Đã không thông cảm mà còn khuyên anh phải bình tĩnh, Giang Trạch Châu nghĩ lại cũng thấy mình bậy.
"Chúng ta vào hậu trường xem thử, cậu yên tâm, dù sao đây cũng là địa bàn nhà mình, không sao đâu."
Hạ Tư Hành ngẩng đầu lên, chẳng có lòng dạ nào, "Mong là thế."
Nhân viên công tác đều biết Giang Trạch Châu, thêm cả tấm thẻ nhân viên do nhà sản xuất đưa cho treo trước ngực, hai người thuận lợi đi thẳng vào hậu trường.
Không ngờ, trong hậu trường đang loạn cả lên.
Giang Trạch Châu gọi một người lại hỏi, "Có chuyện gì thế?"
"Nhà vệ sinh nữ bị khóa trái..." Người kia hoảng sợ, "Kim Hề bị nhốt trong đó, bên trong còn có một gã đàn ông nữa, hình như còn mang theo cả dao..."
Cô ta chưa kịp nói xong đã thấy một bóng người chạy vụt đi.
Trong không khí chỉ còn lại hơi lạnh.
Giang Trạch Châu vội vàng chạy theo, "A Hành!"
Hạ Tư Hành không hề dừng bước, đẩy đám người bu đen bu đỏ đang tìm cách nạy khóa trước nhà vệ sinh nữ, lách mình chen vào.
Nhà sản xuất và đạo diễn giật mình quát lớn, "Cậu làm gì đấy?"
Ánh mắt lạnh lẽo sắc lẹm như dao đảo qua khiến người ta phải sợ.
Trong phút chốc, không ai dám lên tiếng.
Anh hỏi, "Chìa khóa đâu?"
Nhà sản xuất đáp, "Bên hậu cần đang mang tới, nhanh thôi."
Bỗng nhiên, bên trong vang lên tiếng đàn ông gào thét cực kỳ hung ác, phẫn nộ, như sắp phát điên.
Hạ Tư Hành không chút do dự lùi về sau hai bước, sau đó nhấc chân lên đạp mạnh vào cánh cửa.
...
Mười phút trước.
Kim Hề rời khỏi phòng nghỉ của Kỳ Nhiên, định quay về phòng mình dặm lại lớp phấn.
Vừa lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, cô nghĩ chi bằng vào đó trang điểm lại cho nhanh, thế là cất bước đi vào.
Cô hoàn toàn không hề hay biết đã có người lén lút theo dõi phía sau mình.
Gã ta lấp ló ngó nghiêng, thấy nhân viên đều đã vào khu khán đài chờ vào quay, hành lang dần vắng vẻ, hắn thả chậm bước chân, rón rén theo cô vào nhà vệ sinh.
Sau đó, trở tay khóa cửa lại.
Kim Hề cúi đầu, lúc đang lấy son thì nghe thấy tiếng khóa cửa.
Cô cứ tưởng là nhân viên vệ sinh nên không để ý.
Đến khi ngước lên định soi gương tô lại son, cô lại bất ngờ trông thấy một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong gương.
Kim Hề siết chặt thỏi son trong tay, xoay người đối mặt với gã đàn ông vừa đột nhập.
Gã không cao lắm, mặc đồng phục bảo vệ màu tím, đội mũ lưỡi trai, thấy cô cuối cùng cũng nhìn thấy mình, gã ta khẽ nhếch môi nở nụ cười âm u cực kỳ đáng sợ,
Kim Hề vô thức lùi về sau vài bước, đến khi lưng đụng phải bệ rửa mặt, cơn đau nhói lên nhưng cô không rảnh bận tâm,
"Anh vào nhầm phòng rồi." Cô vờ như bình tĩnh, cất giọng nói, "Nhà vệ sinh nam ở bên cạnh đấy."
"Tôi biết."
Kim Hề cố giấu vẻ sợ hãi vào trong, mặt không biến sắc.
Gã kia tháo nón làm lộ ra cả gương mặt, tuy xa lạ nhưng không hiểu sao cô lại thấy rất quen.
Gã ta nhếch miệng cười khẩy, "Tôi đến tìm cô đấy Kim Hề, lâu rồi không gặp, cô có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, cũng giống thế này, nhưng cô ở bên ngoài, còn tôi bị cô nhốt bên trong nhà vệ sinh nữ."
Nghe gã ta nói, trong đầu Kim Hề dần dần hiện lên cảnh tượng lúc ấy.
Đồng tử của cô bất chợt giãn ra, "Anh là...!nam sinh viên đại học Nam Thành kia?"
Cơn khủng hoảng và sợ hãi ùa đến, khi nhìn thấy gã ta gật đầu, cảm giác ấy lại chạy dọc cơ thể bủa vây toàn thân.
Trong tích tắc, cô thấy gã đàn ông rút ra một con dao, sau đó chầm chậm đi tới trước mặt cô.
Kim Hề lùi về sau, vừa lùi vừa hỏi, "Anh muốn làm gì?"
Gã ta, "Cô nói xem?"
Kim Hề lên tiếng cảnh cáo gã ta, "Anh có biết đây là đâu không? Đây là đài truyền hình, bên ngoài đều có camera giám sát, chuẩn bị đến giờ ghi hình rồi, nếu nhân viên không tìm thấy tôi thì sẽ đi tìm ngay thôi.
Anh bỏ dao xuống đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng có được không?"
"Nói chuyện đàng hoàng à?" Gã đàn ông như nghe phải chuyện cười, bật cười sang sảng, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, cất cao giọng, "Tôi cũng muốn nói chuyện cho đàng hoàng lắm đấy chứ, nhưng khi đó mấy người có để cho tôi nói không? Cũng vì cô, và cả bạn trai cô nữa, vì hai người mà con đường đại học của tôi đã đổ sông đổ biển cả rồi! Mấy người có cho tôi cơ hội hòa giải không? -- Không hề!"
"Tôi vốn có tiền đồ thênh thang, có thể đầu quân vào văn phòng luật sư tốt nhất, rồi sẽ có nhiều cô gái theo đuổi tôi, nhưng kết quả thì sao? Vì mấy người mà tôi đã mất tất cả! Mất tất cả! Bây giờ tôi chỉ có thể làm bảo vệ, vì sao cuộc đời tôi lại ra nông nỗi này? Dựa vào đâu chứ!"
"Còn cô lại xinh đẹp nổi tiếng, dựa vào đâu? Dựa vào đâu hả?"
Gã ta gào lên.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, có người đạp cửa, "Kim Hề? Em ở bên trong sao? Kim Hề!"
Kim Hề bình tĩnh, "Bên ngoài rất đông người, anh buông dao xuống đi được không? Tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả."
"Không." Gã ấy từ chối thẳng thừng.
Gã đi tới trước mặt Kim Hề, lưỡi dao lạnh buốt lóe sáng cực kỳ chói mắt.
Kim Hề lui về sau, đến khi không còn lui được nữa.
Gã đàn ông nhăn răng cười dữ tợn, "Không sao, tôi bây giờ có sống hay chết cũng thế thôi, chi bằng kéo cô chết cùng, còn được lên hình nữa, toàn bộ người dân Trung Quốc sẽ nhìn thấy cô chết cùng tôi, tốt biết bao nhiêu."
Thể lực giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, gã ta sải một bước dài tới cạnh Kim Hề, lưỡi dao kề sát cổ cô.
Đúng lúc này, cửa phòng nhà vệ sinh bị người ta đá văng một cái rầm, cả mặt đất như rung lên.
Cảm nhận lưỡi dao sắc chạm vào cổ họng mình, Kim Hề không dám nhúc nhích, hơi ngửa đầu cẩn thận hít thở.
Trong tầm mắt, cô trông thấy Hạ Tư Hành, gương mặt trầm tĩnh lóe lên vẻ rét lạnh đầy hung ác, ánh mắt nhuốm màu lửa giận.
Gã đàn ông cười gằn, "Hạ Tư Hành, mày đến đúng lúc lắm."
Hạ Tư Hành, "Có gì thì cứ tìm tôi, thả cô ấy ra."
"Thả nó? Nằm mơ đi!"
"Anh muốn gì tôi đều đồng ý hết, chỉ cần anh thả cô ấy ra." Hạ Tư Hành ghìm lại cơn nóng nảy trong lòng, "Anh hẳn đã biết tôi là ai, mặc kệ anh đưa ra yêu cầu gì, tôi đều có thể giúp anh thực hiện."
Vừa nhìn anh đã nhận ra người trước mặt chính là sinh viên bị Đại học Nam Thành cho thôi học, bèn nói, "Vương Giang, cậu có muốn về Đại học Nam Thành không? Chỉ cần một câu nói của tôi thôi là cậu có thể quay về làm sinh viên Đại học Nam Thành ngay."
Hiển nhiên Vương Giang đã dao động, gã ta đã sớm biết thân phận của đối phương.
Hạ thị.
Hừ.
Hạ thị giàu nứt đố đổ vách của Nam Thành, Hạ thị chỉ cần thở ra một câu đã có thể khiến gã ta bị đuổi học.
Tinh thần Vương Giang căng cứng, "Quay về thì sao, cả trường đều đã biết tao từng làm gì...!Có trở về cũng sẽ bị người ta coi thường."
Hạ Tư Hành vừa nói vừa tiến lại gần, "Vậy thì Tân Đại thì sao?"
Tân Đại cũng giống Đai học Nam thành, thuộc đại