Kể từ khi mang thai, Kim Hề trở thành đối tượng bảo vệ đặc biệt của nhà họ Hạ.
Tuy Vu Tố không đi làm, nhưng bình thường bà vẫn hay vòng quanh thế giới, từ tuần lễ thời trang, đến những bữa tiệc đấu giá, bà đều tham gia không sót một cái nào.
Bà kết giao với nhóm phu nhân nhà giàu, những lúc rảnh rỗi bà sẽ dành cả buổi chiều để cắm hoa, thưởng trà.
Nhưng sau khi biết Kim Hề mang thai, Vu Tố đã đẩy hết những bữa tiệc xã giao sang một bên, dồn hết sự quan tâm lên Kim Hề.
Tuy Kim Hề không ở cùng bọn họ, song gần như ngày nào Vu Tố cũng đến nhà hai người.
Sợ Hạ Tư Hành tìm người làm không chạy việc, bà tự tay tìm mấy người biết nấu ăn, lại cẩn thận tìm thêm một bà vú để chăm sóc Kim Hề sau khi sinh.
Mỗi đêm trước khi đi ngủ, bà đều trằn trọc nghĩ xem ngày mai để dì giúp việc làm món gì vừa dinh dưỡng vừa không quá dầu mỡ.
Hạ Thành đi công tác từ mấy tuần trước, nên không hề hay biết vợ mình vẫn đang tất bật vì những chuyện này.
Một tháng sau, Hạ Thành trở về, vừa bước vào nhà đã thấy đống đồ dùng sơ sinh đập ngay vào mắt, rồi lại thấy người làm tíu tít chạy qua chạy lại trong bếp, ông hỏi quản gia dạo gần đây phu nhân bận gì, quản gia lộ vẻ khó xử ra mặt.
Hạ Thành cau mày, "Mấy ngày nay phu nhân bận gì thế?"
Quản gia, "Ngày nào phu nhân cũng chạy tới nhà thiếu gia."
Hạ Thành, "Qua đó quấy rầy vợ chồng son bọn nó làm gì?"
Quản gia, "Cũng là vì...!thiếu phu nhân có thai ấy ạ."
Hạ Thành xoay người, nhìn đống đồ dùng sơ sinh chất thành núi ngoài phòng khách.
Với tác phong của bà nhà ông, chỉ sợ bên nhà Hạ Tư Hành càng nhiều đồ hơn.
Ông đau đầu lấy điện thoại ra, định bụng gọi cho bà.
Màn hình điện thoại bất chợt sáng lên, không phải do ông mở, mà là có cuộc gọi đến.
- - Hạ Tư Hành.
Hạ Thành, "A Hành."
Hạ Tư Hành cất giọng bất lực, "Ba, khi nào ba về vậy?"
Hạ Thành, "Vừa về đến nhà."
Hạ Tư Hành thở phào nhẹ nhõm, "Tối nay ba sang đây được không, hôm nay mẹ xuống bếp, ba đến ăn cơm nhé."
Hạ Thành, "Sao tự dưng bà ấy lại xuống bếp?"
Xuất thân của Vu Tố không hề thua kém Hạ Thành, từ nhỏ đã là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước.
Hồi học đại học, bà được mọi người lén gọi là hoa khôi, hơn nữa còn là hoa khôi không ai dám theo đuổi.
Cũng bởi do hôm khai giảng, xe đưa bà đi học nối đuôi xếp cả hàng dài, nào là bảo mẫu, vệ sĩ, đủ cả.
Cũng bởi vì xuất phát điểm quá cao, nên không ít nam sinh có ý với bà đều bị dọa lùi bước.
Hiển nhiên Hạ Thành thì không.
Lúc ấy nhà họ Hạ đã phát triển đế quốc kinh doanh của riêng mình.
Quá trình theo đuổi Vu Tố của ông cũng đầy tréo ngoe.
Đập tiền.
Tặng quà.
Những chiêu cần dùng đều được áp dụng cả, nhưng Vu Tố không có bất kỳ phản ứng nào.
Không ít lần Hạ Thành muốn bỏ cuộc, đời này thiếu gì hoa thơm kia chứ.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới chớm, quay đi đã gặp được Vu Tố.
Bà dịu dàng mỉm cười nhìn về phía ông.
Giây phút ấy, Hạ Thành chợt nghĩ, hay là mình thử lại lần nữa?
Kim Nguyên Phong vỗ vai ông, cho lời khuyên, "Tôi thấy mấy cô nhóc như thế dù cậu có vung tiền như rác cũng vô dụng thôi, người ta thiếu tiền ư? Cô ấy nhiều tiền là đằng khác! Cậu cứ vung tiền như thế thì có ích gì?"
Hạ Thành, "Thế phải làm sao mới được?"
Kim Nguyên Phong chỉ về phía ngực trái của mình, nói với vẻ thần bí, "Dùng chân tình."
Hạ Thành bực bội, "-- Cậu có biết từ khi yêu vào là cậu màu mè lắm không?"
Kim Nguyên Phong, "Không tin thì thôi!"
Tạm thời chưa nghĩ ra cách, thôi thì dùng đại cách cậu ta chỉ vậy.
Nhưng chân thành rốt cuộc là như thế nào?
Kim Nguyên Phong bắt đầu niệm những lời cũ rích, "Thì đưa đón cô ấy mỗi ngày, trời mưa thì che dù cho cô ấy, đến kỳ thi thì giúp cô ấy tổng hợp nội dung trọng tâm, dẫn cô ấy đi ăn ngon, đừng có lúc nào cũng tặng dây chuyền, hoa hồng, điện thoại nữa, quê mùa lắm.
Đâu phải người ta không mua nổi mấy món đó?"
Bị mắng là đồ nhà quê, Hạ Thành rất rất khó chịu.
Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn làm theo lời của Kim Nguyên Phong.
Nam Thành vào đông mưa dầm không dứt, có khi còn kèm theo cả tuyết bay phất phớ.
Hạ Thành cũng có tính thiếu gia, những ngày thế này ngoại trừ những môn chuyên ngành thì mấy môn khác anh cũng chẳng buồn lên lớp.
Nhưng vì "chân tình" mà Kim Nguyên Phong nói, hiếm có ngày tuyết lớn lại không có tiết mà anh vẫn ra ngoài.
Bạn cùng phòng đều ngây người, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt không dám tin.
"Ơ kìa, hôm nay Hạ đại thiếu gia ra ngoài làm gì thế?"
"Chẳng lẽ cậu ta đi mua lại trường à?"
"Chẳng phải cậu ta ngay cả đi học còn lười hay sao, hôm nay không có tiết còn ra ngoài? Giờ đang là tuyết rơi tháng mười hai hả? Sao tôi cảm thấy là tuyết rơi tháng sáu mới đúng?"
"..."
"..."
Tiếng thảo luận ríu rít vang lên, chỉ có Kim Nguyên Phong vẫn giữ được nét bình tĩnh.
Bạn gái của Kim Nguyên Phong là Thẩm Nhã Nguyệt, cũng chính là bạn cùng lớp với bọn họ.
Phòng ký túc xá của Thẩm Nhã Nguyệt có tám người.
Một nửa là sinh viên khoa thương mại, một nửa còn lại là khoa nghệ thuật.
Trong phòng ký túc xá của Thẩm Nhã Nguyệt có Vu Tố.
Hạ Thành cũng biết Vu Tố qua Thẩm Nhã Nguyệt, có thể xem là vừa gặp đã yêu.
Thẩm Nhã Nguyệt cũng không phải là người thích gán ghép lung tung.
Cô nàng từng hỏi Vu Tố có cảm nhận gì về Hạ Thành.
Vu Tố không hề ngại ngùng mà trả lời, "Thật ra mình rất có cảm tình với anh ấy."
Thẩm Nhã Nguyệt, "Thế sao anh ấy tặng hoa cho cậu mà cậu không nhận?"
Vu Tố, "Anh ấy chỉ tặng hoa, ngay cả một lời tỏ tình thật lòng cũng chẳng có, cậu bảo mình nhận thế nào? Mình cũng chẳng biết anh ấy thích mình thật hay là muốn đùa giỡn với mình.
Nhất là loại cậu ấm như anh ấy làm gì thiếu phụ nữ? Thôi, mình không muốn dính dáng với người như anh ấy."
Thẩm Nhã Nguyệt ngẫm lại thấy cô nói cũng có lý.
Nhưng tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp với Hạ Thành, cô nàng biết tính anh, cũng biết anh thích Vu Tố thật lòng.
Chẳng qua đại thiếu gia tình sử trắng trơn, chưa từng yêu ai nên chẳng biết phải theo đuổi con gái thế nào.
Thế nên cô nàng đã để bạn trai mình là Kim Nguyên Phong bóng gió Hạ Thành cách theo đuổi Vu Tố.
Cũng may Hạ Thành vừa được chỉ điểm đã tự thông suốt.
Những lúc không có tiết, Hạ Thành chăm chỉ đưa đón Vu Tố đi học, mặc ngày bão tuyết cũng chưa bao giờ gián đoạn.
Dù là tiết học tập thể như Tư tưởng Mao Trạch Đông, anh cũng không vào phòng học vì sợ Vu Tố bị trêu, khiến cô khó xử.
Anh luôn ngồi ở phòng trống bên cạnh chờ cô.
Sau khi tan học, đến đón Vu Tố ngoại trừ Hạ Thành, còn có cả củ khoai nướng được anh nhét vào lòng cô.
Đôi mắt xinh đẹp của Vu Tố lại càng thêm long lanh.
"Anh mua khi nào thế?"
"Vừa xuống lầu mua, chẳng phải em thèm sao?"
"Sao anh biết..."
"Anh đoán."
Thật ra đều do Thẩm Nhã Nguyệt lén tình báo cho anh.
Vu Tố cầm khoai nướng đứng dưới tán dù anh che, gió lạnh táp vào mặt cũng lập tức biến mất trước hơi nóng hôi hổi của củ khoai nướng.
Đôi mắt cô cong thành hai vầng trăng khuyết, cười đến lòng anh cũng rung rinh theo.
Hai người vốn đã có tình cảm với nhau, sau khi đi đúng hướng, mập mờ không lâu liền chính thức quen nhau.
Yêu nhau rồi, Vu Tố mới phát hiện ra Hạ Thành tốt thế nào.
Có rất nhiều nam sinh lúc theo đuổi thì cực kỳ nhiệt tình, đồ ăn sáng đều đặn mỗi ngày, nhưng khi theo đuổi thành công rồi thì đổi tính ngay.
Cả ngày không thấy bóng dáng đâu, gọi điện thoại tìm thì không phải chơi game ở quán net thì là đang chơi game trong phòng ký túc xá.
Nhưng Hạ Thành thì không.
Từ đưa rước cô đi học biến thành đi học cùng cô.
Có danh phận rồi nên khác hẳn, anh có thể đường hoàng chính chính ngồi bên cạnh cô.
Con gái trong lớp cô đều trêu, "Hạ đại thiếu gia này, anh cướp mất hoa khôi của chúng tôi rồi cũng phải thể hiện thành ý đi chứ?"
Hạ Thành khoát tay lên thành ghế của Vu Tố, cười hỏi, "Thể hiện thế nào?"
"Ví dụ như mời cả lớp bọn tôi ăn cơm chẳng hạn?"
"Cũng được thôi."
Trong tiếng reo hò của cả lớp, Hạ Thành áp sát bên tai Vu Tố, vui vẻ thì thầm bên tai cô, "Cưng à, anh đây cạn hết một ống máu rồi, em phải đền bù cho anh đấy."
Vu Tố cứ nghĩ anh đang xót tiền, cô thầm đáp một tiếng.
"Đợi lát nữa ra ngoài hôn anh một cái nhé." Hạ Thành khàn giọng, ánh mắt sẫm xuống lộ rõ vẻ khao khát, "Được không em?"
Hóa ra là anh muốn bù đắp kiểu này.
Ở mỗi thời đại khác nhau đều có cách biểu đạt tình cảm khác nhau.
Vào thời của bọn họ, một cái hôn đã bạo lắm rồi.
Vu Tố đỏ bừng mặt.
Hạ Thành năn nỉ cô cả một tiết học, "Được không em?"
"Cưng ơi?"
"Bà xã ơi?"
"..."
"..."
Chuông tan học vừa vang, Vu Tố cảm giác tai mình như rỉ máu.
- - Xấu hổ chết đi được.
Cô cắn môi, cuối cùng vẫn đáp ứng nguyện vọng của anh, "Ừm."
Bữa cơm này được Hạ Thành mời vào ngày thi cuối cùng.
Trong nhà hàng tư nhân gần trường học, hai phòng bao đều kín người, Hạ Thành và Vu Tố cùng nâng ly chúc mừng, trông rất có cảm giác như hai vợ chồng mời rượu.
Nữ sinh khoa nghệ thuật trông yếu đuối là thế, nhưng uống rượu vào lại cực kỳ bạo dạn.
Bữa tiệc kết thúc, Hạ Thành chếnh choáng ngã vào lòng Vu Tố.
Vu Tố không đỡ nổi anh, may là có Kim Nguyên Phong ở đó phụ cô đỡ anh về.
Đại học có một quy định bất thành văn.
Ký túc xá nữ cấm nam sinh, ký túc xá nam, súc sinh đều có.
Đúng dịp cuối kỳ, dì quản lý đã quen với cảnh say rượu thế này.
Thấy nữ sinh theo vào cũng chỉ nói một câu, "Gần tối rồi, làm xong thì mau về ký túc xá, đừng để cảm lạnh."
Vu Tố ngại ngùng mỉm cười.
Đêm đó hiển nhiên cô về ký túc xá từ sớm.
Có lẽ dì quản lý chỉ có lòng tốt nhắc nhở vậy thôi.
Nhưng cô vẫn thấy cái câu "làm xong" kia có ẩn ý gì đó.
Không biết về sau thế nào mà chuyện này truyền đến tai Hạ Thành.
Ánh mắt anh khi ấy cực kỳ bình tĩnh không chút gợn sóng, cười nói, "Dì lo chuyện bao đồng thật, cô bé nhà tôi đến cả nắm tay mà còn đỏ mặt với tôi cả buổi trời."
Tết năm hai kết thúc, tiếp đó là khai giảng.
Hạ Thành mua một căn hộ gần trường, hai phòng ngủ, một phòng khách.
Kim Nguyên Phong cũng thế.
Bốn người bọn họ cũng vì chuyện này mà càng thân nhau hơn.
Đi học cùng nhau, tan học cũng ở cùng nhau.
Bốn người thường xuyên cùng nhau dạo phố, du lịch, đến tối tụ lại ăn lẩu.
Vu Tố và Thẩm Nhã Nguyệt đều là đại tiểu thư không đụng việc nhà, Hạ Thành và Kim Nguyên Phong đều là người cưng bạn gái đến tận trời, những chuyện liên quan đến bếp núc đều giao cho hai người đàn ông.
Đàn ông trong lúc yêu đương cuồng nhiệt đều ân cần là thế.
Về đêm, Vu Tố cũng sẽ có những lúc trằn trọc.
Cô khẽ hỏi, "Sau này anh vẫn sẽ tốt với em chứ?"
Tình yêu thật sự không thay đổi sao?
Anh cũng sẽ không thay đổi chứ?
Hạ Thành nửa tỉnh nửa mê, nghe cô hỏi thế thì vô thức ôm cô chặt hơn, "Sao tự dưng em lại hỏi thế?"
Vu Tố, "Tại em chợt nhớ ra."
Hạ Thành buồn ngủ nên giọng cười cũng trầm hơn, anh không trả lời mà hỏi lại, "Anh bây giờ đã tốt với em lắm rồi sao?"
Vu Tố, "Ừm."
Hạ Thành hỏi, "Thế em chưa từng nghĩ đến chuyện rồi sau này anh sẽ tốt với em hơn sao?"
Vu Tố so đo, "Thế sao bây giờ anh không tốt với em hơn?"
"..."
Phụ nữ đúng là tranh thủ được nước làm tới mọi lúc mọi nơi.
Hạ Thành tỉnh cả ngủ.
Trong đêm tối mịt mờ, anh mượn ánh trăng bàng bạc bên ngoài cửa sổ để ngắm người trong lòng mình.
Cô gái này vừa xinh đẹp lại đáng yêu, ngay cả dáng vẻ làm mình làm mẩy cũng quyến rũ chết người.
Anh bật cười bất lực, "Bởi vì bây giờ anh không thể đoán trước anh của tương lai sẽ ra sao."
Vu Tố, "Thế có phải anh cũng không bảo đảm anh vẫn sẽ luôn tốt với em đúng không?"
Hạ Thành, "Đối xử tốt như em nói là thế nào? Đi học cùng em, đón em tan học, cùng em dạo phố, lễ tết thì tặng quà...!Nếu là mấy chuyện này thì anh có thể bảo đảm, dù gì thì hai năm nữa em đã tốt nghiệp, anh chỉ cần đưa đón em thêm hai năm nữa là được."
Vu Tố véo lên cánh tay đang ôm mình một cái, giận dỗi xoay người đưa lưng về phía anh.
Cô bực bội, "Anh mơ hay nhỉ."
Hạ Thành mặt dày sán tới, "Giận rồi hả?"
Cô đáp, "Không."
Hạ Thành vờ nói, "Không giận thì tốt."
Vu Tố véo anh thêm cái nữa.
Hạ Thành cười, ôm cô vào lòng, nheo mắt nói, "Chờ hai đứa mình tốt nghiệp rồi kết hôn nhé? Đến lúc đó em muốn làm gì cũng được, đương nhiên, tốt nhất là không cần đi làm, anh phải tiếp quản Hạ thị, không có thời gian đưa đón em.
Trước đây em là Vu tam tiểu thư, gả cho anh rồi sẽ là Hạ phu nhân, trước khi lấy chồng thế nào thì sau khi lấy chồng cũng thế."
Vu Tố biết lời của đàn ông trên giường không đáng tin.
Nhưng cô vẫn vô thức vẽ ra tương lai của hai người.
Cô trừng mắt nhìn anh, nét lãng mạn đơn thuần trên gương mặt phản phất một chút đời thường, "Em không đi làm, vậy nếu chẳng may anh bỏ em thì em tay trắng sao?"
"Sao lại thế được?" Hạ Thành suy nghĩ rất chu toàn, "Thỏa thuận trước hôn nhân của em là giấy lộn hả, hay em nghĩ ba mẹ em sẽ ngồi im? Hai người bọn họ sao dễ gả em cho anh được? Hơn nữa, anh cưới vợ thì lễ hỏi kiểu gì cũng phải mất một phần ba Hạ thị chứ?"
"Ồ."
Thật ra đây không phải là những gì cô muốn.
Từ trước đến nay cô đều không cần tiền.
Một cô gái được bảo vệ quá mức, trong đầu chỉ muốn nhận được lời ước hẹn từ người mình yêu, một lời đường mật còn đáng giá hơn vài triệu tệ.
Thấy cô im lặng không nói, Hạ Thành nhấc mông cô lên giúp cô trở mình.
Hai người nhìn nhau.
Anh hỏi, "Không vui hả?"
Vu Tố lắc đầu, "Vui chứ, em thấy mình cũng được giá lắm."
Nhưng Hạ Thành nghe thế lại cau mày, "Anh đi cưới vợ chứ không phải mua vợ."
Gương mặt anh lúc nào cũng cà lơ, biếng nhác, hiếm khi nào cau có, vừa lạnh lùng, vừa ấm áp.
Sưởi ấm trái tim cô.
Vu Tố ngẫm nghĩ rồi nói, "Thật ra em chẳng có ưu điểm gì, lại có bệnh công chúa, thích được người khác hầu hạ.
Anh cũng thấy rồi đó, từ ngày yêu nhau, mọi việc trong nhà đều do anh gánh vác, quét nhà, lau nhà, nấu cơm, rửa chén, thậm chí...!anh còn giặt đồ cho em nữa." Giọng cô ngày một nhỏ dần, vừa ngại ngùng vừa bối rối.
"Anh có bắt em làm mấy chuyện này sao?" Hạ Thành buồn cười hôn lên trán cô, "Em vốn là công chúa, không thể vì yêu anh mà biến thành người hầu được, có đúng không?"
"Chẳng phải anh cũng là đại thiếu gia sao, sao lại lưu lạc thành đầy tớ thế này?" Cô đáp lại.
"Vì anh muốn để công chúa mãi mãi là công chúa."
Anh là thế, thỉnh thoảng lại thốt ra mấy lời tâm tình lơ đãng.
Lòng Vu Tố rối như tơ vò, cuối cùng vẫn chìm đắm trong lời đường mật của anh, tạm mặc kệ con đường tương lai mà chỉ cần hạnh phúc trước mắt.
Cô vùi vào lòng anh, nũng nịu, "Vậy sau này nếu chúng ta kết hôn, em vẫn sẽ là em, không làm gì hết, đến lúc đó anh không được chê em lười đâu đấy."
"Ừ." Anh đáp.
"Anh kiếm tiền, em xài tiền."
"Ừ."
"Của anh là của em, còn của em thì chỉ là của em thôi."
Hạ Thành nhướng mắt,