Từ Mạn Nhu không muốn bị người khác nhìn thấy trong hoàn cảnh này, cô bèn trốn vào trong nhà vệ sinh, ra sức tắm rửa, kì cọ.
Đợi cho tới tận khi bên ngoài đã yên tĩnh, Từ
Mạn Nhu mới đi ra, cô đã thay sang chiếc quần jean và áo phông đen mặc lúc mới lên máy bay.
Hoắc Thiên Phong đã ngủ từ lúc nào, hắn đắp chiếc chăn mỏng bằng lụa ngang hông, khuôn mặt tàn khốc, lạnh lẽo bình thường khi ngủ trong hòa hoãn hơn rất nhiều.
Cô với tay lấy chai rượu, mở nắp, uống từng ngụm.
Khi làm ở quán bar cô cũng phải tập uống rượu, cũng may trời sinh Từ Mạn Nhu có tửu lượng tốt nên có thể uống được khá nhiều, chính vì vậy cũng kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng ở biệt thự Hoắc Thiên Phong không để chai rượu nào ở đó, đó chỉ là kim ốc tàng kiều, nơi giam cầm Từ Mạn Nhu mà thôi, chứ không phải nhà của hắn.
Chính vì vậy biệt thự đó không có một giọt rượu nào để khi buồn ít ra Từ Mạn Nhu cũng còn có cái để giải sầu.
Bây giờ nhân lúc Hoắc Thiên Phong đã ngủ say, cô rót ngửa cổ uống từng ngụm rượu, nhìn ra khoảng không tối đen bên ngoài.
Sau khi uống cạn chai rượu, Từ Mạn Nhu thấy dễ chịu hơn nhiều, mắt cũng díu lại, cô có người nằm trên ghế, chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Hoắc Thiên Phong đột nhiên mở mắt, hắn căn bản chưa hề ngủ.
Thực ra Hoắc Thiên Phong bị bệnh khó ngủ, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến hắn tỉnh giấc, cho nên hắn không ngủ được, chỉ nằm đó âm thầm xem Từ Mạn Nhu muốn làm gì.
Uống hết rượu của hắn rồi lăn ra ngủ, cô nhóc này càng ngày càng lớn gan rồi đây.
Hoắc Thiên Phong đứng dậy, đi đến bên cạnh, hẳn kéo một chiếc chăn mỏng khác, đắp lên người Từ Mạn Nhu, ánh mắt lãnh khốc của Hoắc Thiên Phong cũng bớt lạnh lẽo hơn một chút.
Khi Từ Mạn Nhu còn đang ngủ ngon thì thấy có người lay lay vai mình, cô mơ màng mở mắt.
“Tiểu thư, đến nơi rồi ạ”.
Nhân viên phục vụ mỉm cười chuyên nghiệp.
Từ Mạn Nhu dụi dụi mắt, cô nhìn