Từ Mạn Nhu và Quân Dao cũng đứng vào hàng, hai người chọn vài món rồi bưng ra, Từ Mạn Nhu nói khẽ, “Nếu không ngon chị ăn một chút cũng được ạ, em chỉ muốn chị trải nghiệm thử thôi.”
“Không sao, tôi ăn được mà.” Quân Dao mỉm cười, Từ Mạn Nhu không biết cô từng phải sống trong tù ba năm, ăn những thứ cho chó lợn còn chê, cho nên những món này trong mắt cô đều trông rất ngon mắt.
Hai người họ ngồi cùng với mẹ Từ..
“Mẹ, đây là chị Quân Dao, chị ấy là người tài trợ đồ cho nhà mình đấy ạ”
Vừa rồi lúc lấy cơm Từ Mạn Nhu đã nói với Quân Dao về chuyện cô ấy lấy cô ra làm “lá chắn” cho việc mua đồ này, cô cũng hiểu cho hoàn cảnh của Từ Mạn Nhu nên đồng ý.
“Quân tiểu thư, cảm ơn cô rất nhiều, cô tốt quá” Mẹ Từ nói.
“Dạ không có gì ạ, chỉ là chút lòng.
Các mẹ vất và chăm sóc tụi trẻ mới là công lao lớn ạ.”
Mấy người trò chuyện rất vui vẻ, thân mật.
Quân Dao cũng ăn hết sạch suất cơm cô lấy, đâu cần cao lương mỹ vị, chỉ cần vui vẻ, bữa cơm đạm bạc cũng trở nên ngon vô cùng.
Sau khi ăn xong, thấy trời cũng đã tối, Quân Dao xin phép ra về.
Từ Mạn Nhu rất muốn ngủ ở lại đây một đêm, có thêm thời gian với các mẹ và các em, nhưng vệ sĩ từ chối, hắn nói Hoắc tổng không đồng ý cho cô đi qua đêm.
Từ Mạn Nhu đành lưu luyến chia tay mọi người.
Quân Dao và
Từ Mạn Nhu cũng ôm tạm biệt nhau, hẹn nếu có thời gian sẽ cùng đến thăm trại trẻ tiếp.
Quân Dao thực sự rất thích nơi này, cũng muốn có nhiều thời gian hơn cho lũ trẻ.
Trở về ngồi hàng ghế sau, vệ sĩ lái xe, Từ Mạn Nhu vừa rồi còn cười vô cùng vui vẻ bây giờ anh mắt buồn rười rượi, nhìn ra ánh đèn đường và những dãy nhà cao tầng bên đường.
Trái tim cô ấy trống rỗng, dường như cảm thấy bản thân thật lạc loài.
Cô ấy vừa muốn có thật nhiều tiền để giúp mẹ và các em, lại cũng muốn có được tự do, sự vui vẻ và hồn nhiên như trước đây.
Có phải cô ấy đã quá tham lam rồi không?
Còn