Còn về phía Hoắc Thiên Phong, sau khi rời khỏi khách sạn, hắn lên xe, lái thẳng đến biệt thự của Từ Mạn Nhu.
Đây không phải nhà của hắn, mấy tháng nay hắn cũng không qua đây lần nào.
Bây giờ đi vào, thấy vừa có chút quen thuộc, vừa có chút lạ lẫm.
Những người giúp việc nhìn thấy Hoắc Thiên Phong thì lập tức cung kính cúi đầu chào.
Hắn không nói gì, đi thẳng lên lầu.
Một người giúp việc nhanh chóng chạy theo, sau khi thấy Hoắc Thiên Phong dừng lại trước cửa phòng Từ Mạn Nhu thì vội rút chìa khóa, mở cửa phòng.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, những người giúp việc cũng lập tức lui hết xuống.
Trước mặt hắn là Từ Mạn Nhu đang ngồi ôm chân nhìn mông lung ra màn đêm phía ngoài cửa sổ.
Mấy tháng không gặp, cô gầy đi rất nhiều, làn da hơi xanh xao, cằm cũng nhọn hơn một chút, đôi mắt đen láy lại càng to hơn, nhưng không còn dáng vẻ lanh lợi như trước, thay vào đó là vẻ đờ đẫn, vô hồn.
Từ Mạn Nhu mặc một chiếc váy màu xanh ngọc dài đến đầu gối, mái tóc đen nhánh tùy tiện
buông trên vai.
Xinh đẹp, yếu đuối như một bức tranh.
Khiến con người cứng rắn, lạnh lẽo như Hoắc Thiên Phong trong một giây thoáng qua một tia mềm lòng.
Hắn đóng sầm cánh cửa lại, Từ Mạn Nhu cũng không chút để ý, vẫn nhìn mông lung vào màn đêm.
Hắn đi đến, vươn tay bắt lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.Từ Mạn Nhu bị ép buộc thì phải nhìn hắn, nhưng ánh mắt trống rỗng, không chút cảm xúc.
Khuôn mặt tinh tế, làn da mềm mại mịn màng như sữa.
Xúc cảm tinh tế khi chạm vào gương mặt kiều diễm của Từ Mạn Nhu khiến Hoắc Thiên Phong bắt đầu cảm thấy cả người khổ nóng.
“Thế nào, đã biết sai chưa?”
Hắn vừa hỏi vừa liếc nhìn chân tay cô, những vết thủy tinh cứa hôm đó đã lành, bác sĩ cũng đã bôi thuốc khiến vết thương không để lại sẹo.
Chân tay cô vẫn như những khối