Quân Dao trở về nhà, cả người mệt mỏi, tắm xong cô liền trèo lên giường, kiểm tra điện thoại,
không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào, có lẽ Cố Tư Bạch vẫn đang bận rộn với công việc.
Thở dài, cô nhắn một tin nhắc anh chú ý sức khỏe, không nên làm việc quá sức, sau đó tắt điện thoại, chìm vào giấc ngủ.
Quân Dao ngủ rất say, đến tận khi cô mơ thấy có một tảng đá đè nặng lên ngực mình, vô cùng khó thở.
Quân Dao cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra được.
Không khí dường như bị hút cạn, cô giật nảy mình, tỉnh dậy.
“A!”
Quân Dao hét lớn, nhưng miệng bị người nào đó bịt chặt, không thể phát ra âm thanh rõ ràng.
Trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, người đàn ông với khuôn mặt đẹp như tạc, sống mũi cao thẳng tắp tựa đầu vào đầu cô, thì thầm.
“Nhớ em quá!”
Lúc này Quân Dao mới hoàn toàn tỉnh táo, thì ra là Cố Tư Bạch, anh làm cô sợ chết khiếp.
“Sao anh lại về giờ này?”.
Cố Tư Bạch lật chăn, nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng.
“Nhớ em quá nên sắp xếp xử lý công việc nhanh còn về với em.”
Quân Dao mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt người đàn ông, cô cũng rất nhớ anh.
“Anh mệt không?”
Cố Tư Bạch gật đầu, “Mệt, nhưng nhớ em hơn.”
Cô ngồi dậy, giúp anh cởi áo khoác ngoài, Cố Tư Bạch lười biếng cho vợ chăm sóc.
“Anh ăn gì chưa, em đi nấu mì cho anh nhé
Anh lắc đầu, “Anh ăn với đối tác rồi mới bay về.”
“Anh vất vả quá”.
“Được gặp em là quên hết vất vả.”
“Khéo nịnh vậy.” Quân Dao tủm tỉm cười, cô giúp anh cởi áo sơ mi và quần dài ra, sau đó đứng dậy định đi vào nhà tắm lấy khăn mặt giúp anh lau mặt thì bàn tay bị người nào đó bắt