Cô cùng vệ sĩ lái xe đến siêu thị, trước đó cô cũng dặn quản gia đặt siêu thị ship đồ đến cho trại trẻ, như thế cô cũng không cần đi lại nhiều, cô biết anh đang phải giải quyết chuyện của các bang phải thanh trùng nhau, nên thời gian này cô sẽ rất dễ gặp nguy hiểm, vậy nên đi ít sẽ tốt hơn, bảo vệ cho bản thân, cũng đỡ khiến anh phải lo lắng cho mình.
Lúc Quân Dao đến nơi thì siêu thị cũng đã chở
đồ tới, mẹ Từ và Từ Mạn Nhu ra đón cô, không khí nơi đây vẫn thân thiện, ấm áp như vậy.
“Chị, chị qua đây xem đi, luống hoa này nở hoa đẹp quá.” Từ Mạn Nhu kéo cô ra sau vườn.
Phía sau khu nhà chính là khoảng vườn rất rộng, ở đây trồng đủ loại cây, từ cây ăn quả đến rau xanh, cũng đủ cung cấp một phần thực phẩm cho trại trẻ, còn lại cũng vẫn phải mua thêm.
Mẹ Từ xới một luống nhỏ trồng hoa hồng đủ loại màu sắc, bây giờ mấy khóm hoa ấy đã nở bông, sắc hoa rực rỡ, hương hoa thơm ngào ngạt dụ những con ong, con bướm tới vờn quanh.
“Đẹp quá!” Quân Dao khen ngợi.
“Em định cắt mấy bông vào cắm, nhưng mẹ Từ nói những bông hoa trên cây mới là đẹp nhất, cắt chúng khỏi cành, tuy rằng đẹp đấy, nhưng chỉ đẹp với con người, còn những bông hoa sẽ phải chịu đau đớn và nhanh chóng lụi tàn” Từ Mạn Nhu đưa những ngón tay mảnh mai chạm nhẹ vào cánh hoa hồng mềm mại, cảm nhận xúc cảm diệu kỳ đó.
Quân Dao hơi ngẩn người trước câu nói ấy, rồi cô mỉm cười.
“Chúc mừng em đã được trở lại làm một bông hoa trên cành”
Từ Mạn Nhu hơi mím mới, ánh mắt thoáng lướt qua một bóng mây mù, nhưng rồi cô ấy cười tươi rói “Đúng vậy, nhưng em lại thấy hơi lạc lõng, có cảm giác mình không còn được vô tư như ngày xưa nữa.”
Quân Dao đưa tay nắm lấy tay cô ấy “Đừng buồn, phải hướng về phía trước, hạnh phúc đang đứng chờ em đi tới và nắm lấy đấy.
Cứ nhìn chị xem chị cũng từng tuyệt vọng đến mức không tin rằng mình còn