Quân Dao mỉm cười, thấy anh thật ngốc nghếch, nhưng sâu thẳm trong lòng cô cũng vô cùng cảm động.
Bởi chính cô vào thời khắc sinh tử ấy, điều luyến tiếc duy nhất chính là phải rời xa anh, từ bỏ quãng thời gian êm ấm hạnh phúc của hai người.
“Chỉ cần có em, tất cả những thứ khác đều không quan trọng nữa!” Anh cúi đầu, hôn lên trán cô.
Quân Dao mỉm cười, ngẩng đầu hôn nhẹ vào má anh.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai?” Cố Tư Bạch cảnh giác hỏi.
“Thiếu gia, tôi tới tạ lỗi với thiếu phu nhân” Một giọng nói ẩn nhẫn vang lên, là giọng của Tiểu Hoa.
“Tiểu Hoa à, mau vào đi, cô thế nào rồi?” Quân Dạo lập tức lên tiếng, cổ họng cô đã đỡ đau, có thể nói chuyện được rồi, nhưng nói lớn thì vẫn đau đau.
Cô vẫn nhớ đêm đó là Tiểu Hoa quên cả an nguy của bản thân để cứu cô, cô mang ơn cô
ấy.
Tiểu Hoa ngồi trên chiếc xe lăn, mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, mấy ngày không gặp, cô ấy gầy rộc đi.
Quân Dao xót xa nhìn Tiểu Hoa đẩy xe lăn tiến vào phòng.
“Tiểu Hoa, cô bị thương ở đâu, cứ nghỉ ngơi đi, không cần qua thăm tôi đâu”.
Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn Quân Dao, đôi mắt đen láy, cô ấy chống tay lên thành xe lăn, chầm chậm đứng dậy, vì dùng sức mà trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Cô làm gì vậy? Sao lại đứng lên? Mau ngồi xuống đi, cẩn thận kẻo ảnh hưởng vết thương” Quân Dao lo lắng vội vã nói.
Rồi đột nhiên, không một dấu hiệu báo trước, Tiểu Hoa quỳ xuống, lưng thẳng tắp, đôi mắt đen láy nhìn Quân Dao, giọng hơi khàn khàn, “Thiếu phu nhân, xin hãy trừng phạt tôi!”
A
“Tiểu Hoa, cô làm gì vậy?”
Quân Dao hoảng hốt muốn xuống giường, nhưng Cố Tư Bạch ấn tay cô lại, anh nhìn Tiểu Hoa bằng ánh mắt rét lạnh.
Tiểu Hoa hơi cúi đầu.
“Thiếu phu nhân, lần này đều là lỗi của tôi.
Thiếu gia đã dặn trước bữa tiệc này chỉ có thể uống một chút, cần