“Cố thiếu phu nhân, tôi đã chấp nhận từ bỏ mảnh đất Giang Thành này, tôi nghĩ cô cũng sẽ rõ lợi hại chứ?”
Quân Dao lắc đầu, cương quyết.
“Chuyện gì tôi cũng nghe theo Tự Bạch, nhưng chuyện này do tôi quyết.
Mạn Nhu là em gái tôi, tôi nợ cô ấy một mạng, tôi sẽ không để anh làm hại cô ấy nữa đâu.
Huống hồ khó khăn lắm cô ấy mới quên được tên ác ma như anh.”
“Cái gì?” Hoắc Thiên Phong sửng sốt kêu lên, “Cô ấy bị làm sao?”
Quân Dao phát hiện bản thân đã lỡ lời, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Hoắc Thiên Phong, cô biết hắn không diễn kịch, cũng không cần diễn kịch.
Cô và Từ Mạn Nhu đều cho rằng hắn giam cầm Từ Mạn Nhu vì dục vọng bản thân, nhưng giờ phút này, nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng hoảng hốt của Hoắc Thiên Phong, cô phát hiện, tên ác ma
này không ngờ lại rơi vào lưới tình rồi.
“Cô ấy bị mất trí nhớ, đã quên anh rồi.”
Quân Dao chậm rãi nói, giọng cô rất nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai Hoắc Thiên Phong lại như một tiếng nổ lớn, khiến hắn đờ đẫn mất mấy giây mới hồi phục được tinh thần.
“Cô ấy đã quên tôi”
Giọng Hoắc Thiên Phong trầm xuống, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ âm u.
Quân Dao thở dài, nói tiếp.
“Kí ức của cô ấy về anh chẳng vui vẻ gì, anh đừng xuất hiện nữa, để cô ấy bắt đầu lại cuộc sống mới đi.Yêu không phải làm chiếm hữu, giam cầm, yêu là trân trọng và để người mình yêu được hạnh phúc.”.
Hoắc Thiên Phong nhìn chằm chằm Quân Dao, trong đầu hắn lướt qua những hình ảnh cũ.Từ Mạn Nhu nằm trong bồn tắm, bồn tắm đầy máu đỏ đến chói mắt.
Từ Mạn Nhu nửa năm trời ở bên hắn, luôn ủ rũ, vô hồn, nằm dưới thân hắn cũng cắn chặt răng, cắn đến chảy máu môi.
Từ Mạn Nhu cười rạng rỡ khi đi uống bia cùng Quân Dao.
Kể cả lần cố ý quyến rũ để hạ độc hắn, cô cũng chưa từng cho hắn nụ cười tươi như thế.
Hắn từng coi cô chỉ là con búp bê xinh đẹp để tùy ý chơi đùa.
Nhưng không biết từ lúc nào, cô