Hoắc Thiên Phong bước lại gần, khí thế bức người khiến bàn tay nhỏ bé của Từ Mạn Nhu khẽ run lên.
“Từ Mạn Nhu, tôi tới đón em về!”.
“Anh là ai?” Từ Mạn Nhu bật ra câu hỏi.
Ánh mắt cô trong veo, không có nửa điểm giả dối.
“Em không nhận ra tôi?” Hắn không từ bỏ, tiếp tục hỏi.
Từ Mạn Nhu nhìn Hoắc Thiên Phong, cô hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn như cũ, lắc đầu.
Một tia mất mát xẹt qua đôi mắt đen tối thẫm của Hoắc Thiên Phong.
Quân Dạo quay đầu nhìn hắn, khẽ lắc đầu.
Hắn nhớ lời Quân Dao nói trước khi vào phòng bệnh.
Chính hắn cũng từng nghĩ sẽ để Từ Mạn Nhu được trở lại làm một cô gái tự do, vui vẻ như cô trước đây, cái lồng vàng hắn tạo ra không thể nhất được cô.
Chim trong lồng không bao giờ cất cao giọng hót vui vẻ.
Hắn mỉm cười chua chát, đi đến bên cạnh, ôm Từ Mạn Nhu vào lòng.
Quân Dao định tiến lên ngăn cản, nhưng Cố Tư Bạch chạm nhẹ vào tay
cố, khẽ lắc đầu.
Từ Mạn Nhu muốn giãy giụa, nhưng đột nhiên một cảm giác vừa quen thuộc vừa kì lạ khiến cô ấy khựng lại.
Hắn đặt một nụ hôn lên trán Từ Mạn Nhu, thì thầm, “Em phải sống thật tốt, biết không?”
Nói rồi hắn đứng dậy, nhếch môi mỏng, “Cố thiếu gia, hẹn gặp lại”
Sau đó Hoắc Thiên Phong rời khỏi phòng, ba người nhìn theo bóng hắn khuất sau cánh cửa, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.
“Chị, em có quen người đó không?” Từ Mạn Nhu ngơ ngác nói.
Quân Dao thoáng bối rối, cô không biết trả lời ra sao, suy nghĩ một lát, cô nói, “Là người quen cũ của em, nhưng mối quan hệ không quá thân”
“Vậy sao?” Từ Mạn Nhu nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Mấy ngày tiếp theo Quân Dao đều thường xuyên qua phòng Từ Mạn Nhu,