Trước giờ Quân Dao luôn khác những thiếu phu nhân nhà giàu khác, chẳng bao giờ đòi hỏi tiền bạc, anh thậm chí còn mong cô tiêu tiền đi, anh kiếm tiền nhiều như vậy, chỉ muốn vợ anh giúp anh tiêu tiền, nhưng cô lại không phải kiểu người thích hưởng thụ, mà luôn thích cố gắng để có thể xứng với anh.
Chính vì vậy khi cô mở lời về quỹ học bổng, anh lập tức đồng ý, chỉ đòi hỏi mỗi một nụ hôn mà thôi.
Sau khi ăn xong kem, hai người cùng rời khỏi căn tin, mặc dù những người đến đây ngắm mỹ
nhân đều vô cùng nuối tiếc, nhưng không ai có lá gan đủ lớn để tiến lên làm quen người đẹp.
Dù sao Cố thiếu phu nhân ở đó, không ai đủ dũng khí tiến lên, cho nên chỉ có thể thở dài nhìn người đẹp khuất sau thang máy.
Sau khi dặn dò tài xế chở Từ Mạn Nhu đến trại trẻ, Quần Daocòn đưa một tấm thẻ cho cô ấy, bảo cô ấy mua nhiều đồ ngon cho các em.
“Nhớ gửi lời hỏi thăm của chị đến mẹ và các em nhé.” Quân Dao dặn dò.
“Biết rồi mà, chị yên tâm.
Cuối tuần có thời gian chị qua cùng em nhé.”
“Được.” Quân Dao vẫy tay chào, nhìn chiếc xe dần khuất xa.
Cô bắt taxi một mình đến bệnh viện.
Cô đi vào mà trái tim thấp thỏm không yên.
Qủa thực cô rất lo lắng, cô và CỐ Tư Bạch vẫn thường xuyên gần gũi, nhưng mãi vẫn chưa chút động tĩnh, dù anh không nói, nhưng chính cô thấy lo lắng.
Cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm trên tay, trái tim Quân Dao như đột ngột bị ngâm xuống hầm băng.
Bác sĩ thấy sắc mặt cô tái đi thì an ủi.
“Cô đừng quá lo lắng, chỉ cần điều dưỡng cơ thể thật tốt, vẫn có khả năng mang thai.
Đây là thuốc tôi kê cho cô, cô ra hiệu thuốc ngoài cổng bệnh viện mua, ngày uống hai lần sáng tối sau ăn.
Nhớ không được thức khuya, không làm việc quá sức hoặc bị stress kéo dài.
Cũng không được ăn đồ ăn lạnh hoặc để cơ thể bị lạnh”.
Quân Dao gật