Từ Mạn Nhu vừa tan học, cô xốc lại chiếc túi vải to đùng đeo chéo qua vai, đi về phía cổng trường.
Hai hôm nay về lại trại trẻ, ở cùng mẹ Từ và các em, tâm trạng Từ Mạn Nhu rất tốt, khuôn mặt sáng bừng lên, trên môi còn vương ý cười khiến vô số nam sinh ngơ ngẩn.
Đã có vô số người muốn làm quen, nhưng đều bị Từ Mạn Nhu thẳng thắn từ chối, từ đó cô trở thành nữ thần lạnh lùng trong lòng họ, chỉ có thể ngắm nhìn, không thể gần gũi.
Vừa bước ra đến cổng trường, Từ Mạn Nhu nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ vô cùng nổi bật, cô cũng chẳng bận tâm lắm, đang định bước đi thì cửa xe mở ra, một người đàn ông anh tuấn mặc bộ đồ thể thao màu trắng, trông vô cùng thoải mái, bước đến bên cạnh cô.
“Từ tiểu thư, có muốn quá giang không?”
Từ Mạn Nhu cau mày, nhìn nhìn người đàn ông, cuối cùng cũng nhớ ra, người này chính là em trai của anh rể, tên là Cố...!gì đó?
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần.” Từ Mạn Nhu lắc đầu.
Mới hai ngày không gặp, không ngờ cô gái này lại càng xinh đẹp động lòng người.
Cố Khang Dật đâu phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
“Vậy thì mời người đẹp đi ăn trưa, được chứ?”
“Tôi không đói.” Từ Mạn Nhu lắc đầu.
“Em đúng là quá lạnh lùng rồi, nhưng tôi thích.
Vậy đi, tôi đưa em đến Cố thị thăm chị dâu, được không?”
Từ Mạn Nhu suy nghĩ vài giây, cô cũng không muốn ngày ngày làm bóng đèn cản trở anh rể và chị gái yêu thương thân mật, họ cần không gian riêng, bây giờ sức khỏe cô đã tốt rồi, cô cũng cần có cuộc sống của riêng mình, không thể lúc nào cũng dựa vào chị được.
“Tôi không đến Cố thị đầu.
Tôi là trẻ mồ côi, không tiền,