“Nói, bây giờ em là gì của tôi?”
Hoắc Thiên Phong nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nhả ra từng chữ, áp lực vô hình bao phủ khiến Từ Mạn Nhu thoáng chốc cứng đờ, khó khăn lắm mới mở được miệng.
“Bạn...!gái...”.
Áp lực giảm đi không ít, nhưng Hoắc Thiên Phong vẫn nhìn cô chằm chằm.
“Vừa rồi em có lo lắng cho tôi không?”
Từ Mạn Nhu nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ cô mà trả lời là không sợ là tên điên này giết cô mất, đành phải dối lòng mà cười giả lả, nói.
“Dĩ nhiên là lo lắng rồi, rất lo lắng, vô cùng lo lắng!”.
“Vậy sao?” Hoắc Thiên Phong nhàn nhạt hỏi lại.
Từ Mạn Nhu lập tức ra sức gật đầu, chỉ sợ gật không đủ mạnh sẽ khiến hắn không đủ tin, “Dĩ nhiên rồi, dù gì anh cũng là bạn trai tôi, tôi lo lắng cho anh là lẽ đương nhiên”.
“Em lo lắng cho tôi mà lại vui vẻ xem chương trình hài và ăn thịt nướng trong phòng bệnh nhân”
“Chuyện này...” Tròng mắt Từ Mạn Nhu khẽ chuyển, tên này là chó hay sao mà cắn chặt không buông như vậy?
Biết thế vừa rồi cô coi như không biết hắn tỉnh lại, có phải yên ổn rồi không.
“Chuyện này...!à, là do tôi lo lắng quá nên mới làm vậy để đỡ lo lắng.
Nếu không tôi sẽ lo lắng phát điên lên mất.
Đúng vậy, SỢ sẽ lo lắng phát điên lên mất.”
“Vậy sao?”.
“Chính là như vậy, tôi rất lo lắng, thật đấy”
Nhìn dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng hết sức trẻ con của Từ Mạn Nhu, trong lòng Hoắc Thiên Phong đã nở hoa, nhưng ngoài