“Vậy ngoan ngoãn đợi tôi về”.
Hắn đã mặc xong quần áo, đi đến bên, cúi đầu hôn lên trán cô rồi rời khỏi phòng.
Từ Mạn Nhu tức giận lau mạnh lên trán, rõ ràng đã hứa sẽ không cưỡng ép cô làm việc cô không muốn, nhưng lại bắt cô ở đây chăm sóc hắn cả tuần trời, thi thoảng còn lợi dụng cầm tay hoặc hôn cô.
Đúng là không thể tin được lời đàn ông.
Từ Mạn Nhu lau một hồi mới nhớ ra tay mình dính đầy nước nho, bây giờ mặt cũng lấm lem rồi, cô liền chạy vào nhà tắm để rửa mặt.
Nhưng nền nhà tắm trơn trượt, cô chạy quá nhanh không để ý, trượt chân ngã sõng soài trên nền gạch, đầu đập vào sàn nhà khiến Từ Mạn Nhu choáng váng mà ngất đi.
Không biết qua bao lâu, khi cô mơ màng tỉnh dậy chỉ thấy đầu đau nhức, cô nhìn quanh, những dòng chảy hình ảnh ào ạt đổ vào não, khiến Từ Mạn Nhu choáng váng ôm chặt đầu.
Đầu rất đau, đau như muốn nứt ra.
Rất lâu sau Cơn đau mới dần dần lắng xuống, nhưng cả người Từ Mạn Nhu uể oải dựa lưng vào tường, mặc kệ quần áo ẩm ướt.
Trái tim cô như bị một bàn tay hung hăng bóp nghẹt, đau đến không thể thở nổi.
Từ Mạn Nhu bật cười, nụ cười tràn đầy thể lượng và chua chát.
Cô nhớ lại rồi, đã nhớ lại tất cả rồi.
Người đàn ông vẫn một mực muốn dây dưa cùng cô, còn nói những lời dịu dàng khiến trái tim cô rung động mấy ngày qua thì ra là một tên ác ma tàn độc, đã từng giam cầm, cưỡng ép cô vô số lần, đã từng khiến cô tuyệt vọng đến mức phải tự sát.
Thì ra hắn chỉ đổi chiêu trò chơi đùa cô trong lòng bàn tay mà thôi.
Nước mắt không cầm nổi tuôn rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Khóc hồi lâu, Từ Mạn Nhu vỗ nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo,