“Anh gọi tôi?”.
“Có thể vinh hạnh mời cô một ly cà phê được không?”
Quân Tú Anh vén tóc, cúi đầu và ra vẻ e thẹn, sau đó gật nhẹ đầu.
Hai người cùng đi vào quán cà phê, Cố
Khang Dật gọi một ly cà phê đen không đường, còn Quân Tú Anh chỉ gọi nước chanh, cô ta bẽn lẽn nói đang phải giảm cân.
“Tôi thấy vóc dáng cô rất cân đối rồi, đâu cần phải giảm cân làm gì nữa.”
Quân Tú Anh và khuấy khuấy li nước, rồi mới ngẩng đầu hỏi.
“Sao anh lại mời tôi uống nước.”
Cố Khang Dật vô cùng thoải mái, tao nhã bắt chéo chân, bộ vest trắng phù hợp với dáng người càng làm nổi bật lên khí chất tao nhã của anh.
“Thấy em rất xinh đẹp nên muốn làm quen với em một chút thôi.
Em tên gì?”.
Quân Tú Anh đỏ ửng khuôn mặt.
“Anh gọi em là Tú Anh là được.”
Vì cô ta cúi đầu nên không thấy được ánh mắt thoáng qua một tia khác lạ của Cố Khang Dật.
“Em có thể gọi tôi là anh Cố”
“Da.”
Cố Khang Dật hỏi vài câu, cô ta đều thành thật trả lời, lúc này cô ta cũng không giả vờ e thẹn nữa, sau khi nghe Cố Khang Dật nói sơ qua về việc mình đang có vài công ty làm ăn khá tốt, có thú vui sưu tập siêu xe, mắt cô ta lập tức sáng lên, biết chắc đây là anh chàng nhà giàu thì liền giở các chiêu quyến rũ của mình ra.
“Keng” Chiếc thìa trên bàn rơi xuống đất.
Quân Tú Anh lập tức nghiêng người, cúi xuống, ánh mắt Cố Khang Dật khẽ lướt qua, nhìn thấy rõ chiếc váy hơi trễ xuống, để lộ xa cảnh xuân mê người.
Nhặt chiếc thìa xong, cô ta
ngồi lại, vắt chéo chân, chiếc váy bó hơi ngắn, để lộ đôi chân dài thẳng tắp.
“Em hậu đậu quá”
Lúc này cô nhân viên phục vụ đi qua, chẳng may vấp phải chân bàn, cốc nước không may đổ xuống, hất một ít vào mặt Quân Tú Anh.
Cô ta lập tức tức giận trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Xin lỗi, xin lỗi quý khách, để tôi