Quân Dao chống đũa nhìn nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, lẩu ở đây rất ngon, có lẽ anh ấy vẫn chưa no, chắc là phải gọi một ít đồ ăn về, khi anh ấy trở về có thể cùng nhau ăn tiếp.
Cô tủm tỉm cười, ăn thêm vài miếng rồi dừng đũa, lấy điện thoại ra nghịch, đợi chú lái xe đến đón.
Chừng mười lăm phút sau chú Tứ cũng đến nơi, Quân Dao liền thanh toán rồi xách một phần lẩu mang về.
Cô dự định sẽ đợi buổi tối hai người cùng ăn lẩu, nhất định sẽ rất tuyệt.Về phía Quân Khải, Cố Tư Bạch cũng đã thuê hộ lí chăm sóc cẩn thận, cô biết ông ấy đang phải trải qua cú sốc rất lớn, ông ấy cần thời gian để bình tĩnh lại.
Cô cũng cần thời gian để suy nghĩ về những chuyện đã qua, để tự chữa lành những tổn thương cô phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua.
Chú Tứ ngồi ghế lái, im lặng lái xe, trong xe chỉ văng vẳng tiếng nhạc nhẹ nhàng, Quân Dao ngồi đằng sau, ánh mắt lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa SỔ.
Đột nhiên, xe đụng mạnh vào thứ gì đó, khiến Quân Dao theo quán tính ngã đập về đằng trước, may có dây an toàn giữ cô lại.
Cô choáng váng, ngẩng đầu nhìn.
Chú Tứ hoảng hốt với tay xuống nhưng một họng súng đen ngòm đã đặt lên đầu chú Tứ.
Đồng thời mấy người đàn ông đập vỡ kính xe, kéo Quân Dao ra.
Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sức cô sao có thể so được với sức của mấy người đàn ông, bọn họ dễ dàng xách cô như xách một con gà, quẳng vào chiếc xe tải đỗ cách đó vài mét, rồi mấy tên cùng nhảy vào, cánh cửa