“Anh trai, làm gì mà căng thẳng thế, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau.
Em nghe nói chị dâu bị bắt cóc, đã điều tra được là ai làm chưa?”
“Đây không phải việc của chú, không cần chú bận tâm.” Cố Tư Bạch vẫn lạnh nhạt như vậy.
Cố Khang Dật không có vẻ gì là giận, vẫn cười rất tươi, “Anh trai, sao anh nói như vậy được chứ, chúng ta là người một nhà, chị dâu xảy ra chuyện em dĩ nhiên phải lo lắng rồi.
Trước đây khi anh hôn mê chưa tỉnh lại, em cũng là người thay anh chăm sóc chị dâu mà.”
Một lời mà nhiều ý, Cố Tư Bạch hơi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, sau đó đẩy xe lăn đi thẳng, chiếc xe hơi quệt vào người Cố Khang Dật, làm anh ta Phải né ra một chút.
“Anh cũng thật nhẫn tâm quá đi, vậy bữa nào rảnh em sẽ qua thăm chị dâu.” Cố Khang Dật vẫn cố nói với theo một câu, vui vẻ trước sát khí nồng
đậm tỏa ra từ người anh trai cùng cha khác mẹ của anh ta.
Sau đó khi bóng mấy người khuất sau khúc ngoặt của hành lang thì nụ cười trên môi Cố Khang Dật cũng tắt ngấm, ánh mắt lãnh đạm, đi thẳng về phía trước.
Cố Tư Bạch đẩy xe lăn đưa Quân Dao ra xe riêng rồi rời đi, nhìn vẻ mặt không vui của anh, cô phì cười, “Anh giận gì thế?”.
“Không có gì.” Anh trả lời qua loa, nhưng vẻ mặt vẫn không vui.
“Anh ta chỉ thích trêu đùa khiến người khác nổi giận thôi, anh bận tâm làm gì chứ?”
“Em có vẻ hiểu cậu ta quá nhỉ!”
Mùi dấm đúng là chua nồng nặc mà.
Tiểu Hoa ngồi ghế trước cũng phải bụm miệng cười trộm.
Quân Dao lắc đầu.
“Anh già rồi mà như con nít vậy, không thèm nói với anh nữa.”
Cô quay đầu, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Giờ cô đã hiểu tại sao anh bắt Tiểu Hoa nghỉ việc bên biệt thự, chấp nhận lộ thân phận để qua Dao Uyển bảo vệ cô rồi, là ghen đó.Anh không muốn vệ sĩ nam bảo vệ cô.
Sao người này