“Dao Dao, con không cần tha thứ cho cha, cha chỉ muốn nói ra sự thật, để con biết được chân tướng, cũng để con biết con không nợ Cố thiếu
gia bất cứ điều gì, người gây tội là cha.”
“Được rồi, con đã biết chuyện này rồi, cha đừng nói nữa, cha cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe” Quân Dao kéo chăn đắp lại cho ông ấy, nhưng cô không nhìn vào mắt Quân Khải.
Nói rồi cô đẩy xe lăn đi ra phòng ngoài.
Quân Khải nhìn theo, đáy lòng nặng trĩu, cảm thấy mình thật vô dụng, thật khốn nạn.
Cố Tư Bạch đi đến, đặt điện thoại lên bàn ngay cạnh giường bệnh.
“Tâm trạng Dao Dao đang không tốt, cha cứ nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng sức khỏe.”
“Cảm ơn Cố thiếu gia.”
CỐ Tư Bạch hơi mỉm cười, “Đừng khách sáo thế, con đã là con rể của nhà họ Quân từ lâu rồi, cha cứ xưng cha – con cho thân thiết.”
Quân Khải gật đầu, Cố Tư Bạch liền đi ra, rót cho Quân Dao một ly trà nóng rồi ngồi bên cạnh cô.
“Dù sao năm đó em đã mất mẹ theo cách tồi tệ nhất, em không muốn cho em lại như thế.” Quân Dao nhấp một ngụm trà nóng, rồi cô hít sâu một hơi, “Em lựa chọn tha thứ.”
Cố Tư Bạch xoa đầu cô, anh rất thích xoa đầu Quân Dao, hành động vừa ấm áp vừa cưng chiều.
Anh biết cô nhóc của anh rất lương thiện, dù có nói cứng thế nào thì cũng rất dễ mềm lòng.
Phía bên trong, Quân Khải cũng nghe được cuộc nói truyện ấy, khóe mắt già nua lại rưng rưng nước mắt, bởi lẽ ông ấy nói ra sự thật không phải để cầu xin Quân Dao tha thứ, ông ấy căn bản.
không có tư cách đó.
Nhưng không ngờ Quân Dao lại dễ dàng tha thứ cho những tội ác của ông ấy như thế, khiến Quân Khải càng cảm thấy bản thân thật tồi tệ khi đối xử với cô không ra gì suốt bao nhiêu năm qua.
Bỗng chiếc điện thoại đặt