Đường Tiểu Diễm cúp điện thoại, trong mắt hiện lên một vầng sáng.
Không ngờ con cá lại mắc câu nhanh đến thế!
Trước khi cấu kết với Cố Đình Phong, cô ta đã phải người đi điều tra rồi, không nói tới dáng vẻ xuất chúng của Cố Đình Phong, năng lực không thấp, mà ngay cả xuất thân của anh cũng tốt nhất nữa.
Mặc dù không phải là con trai trưởng nhà họ Cố, nhưng nghe nói con trai trưởng Cố Đình Nam của nhà họ Cố là một cái ấm sắc thuốc, cả ngày ngồi trên xe lăn không đứng lên nổi, cơ bản là chẳng phải đàn ông.
Vậy thì, chẳng phải quyền thừa kế tập đoàn nhà họ Cổ và tất cả tài sản đều là của Cố Đình Phong sao?
Cô ta hưng phấn hô to hai tiếng, đạo diễn vô dụng người sản xuất phim chết tiệt gì đó đi chết hết đi.
Đợi đến khi cô ta trở thành mợ hai nhà họ Cố, bọn họ có gấp gáp đến xách giày cho cô ta cũng không xứng.
Đường Tiểu Diễm cười to mấy tiếng.
Ngay cả rượu vang đỏ trong ly uống rượu bị đổ cũng không biết...
Trời tờ mờ sáng.
VietWriter.vn
Sáng sớm, Tô Mạn Mạn chỉ nghe thấy tiếng Cố Đình Phong đứng dậy, anh đi rửa mặt, thay quần áo, sau đó mở cửa đi mất.
Tô Mạn Mạn vẫn giả bộ ngủ, cho đến khi anh đi rồi mới mở to mắt.
Không thấy bộ tây trang màu xanh ngọc đắt tiền được treo trong tủ quần áo, và cả chiếc cà vạt caro màu hồng, đồng hồ Vacheron Constantin trên bàn đâu nữa. Tô Mạn Mạn đầu bù tóc rối ngồi dậy.
Hơi nhếch đôi môi mỏng lên, nhất định là Cố Đình Phong đã đi hẹn hò.
Thấy anh ăn diện long trọng như thế, nhất định là rất để ý đến Đường Tiểu Diễm. Đường Tiểu Diễm...
Tô Mạn Mạn siết chặt nắm đấm, sớm muộn gì Cố Đình Phong cũng sẽ ăn một vố đau trên người phụ nữ này.
Cô chán nản đứng dậy, bản thân không rảnh mà đi quan tâm đến đời sống tình cảm của người giàu, loại người như cô chỉ có thể lấy hết sức lực để sống.
Ăn bữa sáng xong, Tô Mạn Mạn muốn đi ra ngoài.
Cố Đình Nam buông đũa xuống: "Mạn
Mạn, hôm nay cô muốn ra ngoài à?"
"À..."
Tô Mạn Mạn khó xử.
Cô không nhớ thân phận hiện tại của mình, cô là mợ hai nhà họ Cố, nhưng mà