Chương 29: Thật sự là người đêm đó ư
Lúc Tô Mạn Mạn đến phòng bệnh, cô nhìn thấy Cố Đình Phong đang tựa vào giường bệnh.
2
Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của anh, giúp anh toả ra một tầng sáng màu vàng.
Mọi người nói đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất.
Vậy người đàn ông vốn đã đẹp, giờ lại còn rất nghiêm túc...
"Mợ, cô đến rồi."Cổ Minh Chính thấy Tô Mạn Mạn đến thì vội lên tiếng.
Tô Mạn Mạn bước vào.
Trên cánh tay trái Cố Đình Phong vẫn còn cây kim truyền nước, nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, dường như ánh mắt nghi ngờ vài không vui kia đang hỏi sao cô lại tới đây.
Tô Mạn Mạn nhếch môi, đi qua thẳng tay cướp lấy đống tài liệu trên tay Cố Đình Phong.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Cô lạnh lùng hỏi.
Cố Minh Chính nói: "Còn không phải vì... gần đây Tổng giám đốc Cố quá liều mạng, gom hết công việc cả tuần xử lý trong ba ngày, không chịu ăn cơm, thức đêm tăng ca, mệt mỏi thì uống cà phê, cho nên."
Cố Minh Chính giải thích xong, thấy ánh mắt lạnh lùng như thời tiết mùa động của Cố Đình Phong thì vội vàng tạm biệt đi ra ngoài.
Ngay lập tức, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Đình Phong chưa bao giờ bị người khác quản lý như thế, gương mặt anh tối sầm, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn: "Trả lại cho tôi."
Tô Mạn Mạn không để ý tới anh, cô cầm tờ kết quả khám bệnh trong hồ sơ bệnh án được đặt trên bàn lên, em trai nằm viện hai năm, tuy bản thân không phải bác sĩ nhưng vẫn hiểu rất nhiều chuyện.
Dạ dày anh đã xuất huyết rồi mà còn làm hại thân thể của mình như thế!
VietWriter.vn
"Cố Đình Phong, anh có biết bụng rỗng
uống cà phê sẽ khiến dạ dày tổn thương hay không?"
"Liên quan gì đến cô."
Tô Mạn Mạn nghẹn họng.
Nhận được cuộc gọi của anh cả, cô gấp rút chạy đến, thế mà con người này lại nói liên quan gì đến cô?
Cô còn tưởng rằng, mấy ngày nay bọn họ đã chung sống hài hoà với nhau...
Dù nói thế nào đi chăng nữa thì cũng là người đã ngủ chung một giường.
"Cố Đình Phong, chẳng lẽ sản nghiệp lớn như tập đoàn nhà họ Cố cần anh liều mạng như thế sao? Anh hoàn thành lượng công việc của một tuần trong ba ngày, có phải là anh muốn từ bỏ mạng sống của mình không? Còn nữa, bốn ngày còn lại anh muốn làm gì?"
Tô Mạn Mạn chưa suy nghĩ gì cả mà đã thốt lên.
Nói xong, cô mới ý thức được bản thân đã suy nghĩ nhiều, lo nhiều chuyện
hơn.
Nhất thời gương mặt cô đỏ lên, nói gì cũng không đúng.
"Để dành cho Đường Tiểu Diễm."
Lời người đàn ông nói ra như một liều thuốc mạnh.
Khiến đầu óc Tô Mạn Mạn lập tức choáng váng, vành mắt cô đỏ lên. Hốc mắt cũng chua xót vô cùng.
Vì muốn tạo ra một cuộc hẹn hoàn mỹ cho Đường Tiểu Diễm, người đàn ông này không tiếc dồn công việc của bảy ngày thành ba ngày, dù dạ dày của mình có xuất huyết thì vẫn kiên trì làm việc ngay trên giường bệnh...
Tô Mạn Mạn chợt phát hiện, dường như bản thân cũng không hiểu anh lắm.
Cô vốn cho rằng Cố Đình Phong giống với đại đa số các cậu ấm ăn chơi trác táng, chỉ đùa giỡn một chút với phụ nữ trong ngành giải trí thôi.
KO)
Nhưng qua một tháng nay, tài nguyên của Đường Tiểu Diễm rõ ràng là tốt hơn lúc trước nhiều.
Cả người cô ta như tỏa sáng.
Ánh mắt của người đàn ông có một chút dịu dàng: "Trả hợp đồng lại cho tôi."
"Tôi không trả"
"Tô Mạn Mạn." Cố Đình Phong gằn giọng.
Tô Mạn Mạn cũng không chịu lép vế, xé nát