Chương 3: Cô dâu mới
“Ồ.”
“Thôi được rồi, cô còn muốn đeo bám anh Cố của chúng tôi nữa à, mau đi đi.”
Trợ lý đuổi cô đi như đuổi con kiến đi vậy, Tô Mạn Mạn cũng không dám tiến lên phía trước nữa.
Cô chỉ đàn nhìn người đàn ông dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Chiếc xe Porsche phiên bản giới hạn bên ngoài khách sạn.
“Anh Cố, là do cấp dưới làm việc chưa thấu đáo! Anh trách phạt cấp dưới đi.” Trên mặt trợ lý đầy vẻ kiên quyết.
Nếu như không phải là sai lầm do mình thì sao anh Cố có thể bị người khác âm mưu hạ thuốc được chứ.
Còn... còn là cô gái khác cho...
“Cậu đáng bị trừng phạt!” Sắc mặt Cố Đình Phong lạnh lùng, ảm đạm giống như Diêm Vương bước ra từ địa ngục. Thế nhưng, những suy nghĩ của anh dần dần quay trở về đêm hôm qua... Những tiếng hét đau đớn, cơ thể run rẩy của cô gái ấy vô tình để lại ấn tượng rất sâu đậm trong tâm trí anh.
Vừa rồi nếu không phải đột nhiên nghĩ đến cô gái đêm hôm qua, anh sẽ không ra tay giúp đỡ một cô gái bán thân như vậy.
Cô gái ấy cũng là lần đầu, thế nhưng khi anh bảo Cố Minh Chính quay lại tìm thì cô gái ấy đã biến mất, chỉ còn lại một vết máu khô tượng trưng cho sự trong trắng sót lại trên ga giường.
VietWriter
“Ông... ông chủ?” Cố Minh Chính ngập ngừng hỏi.
Cố Đình Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vô cùng u ám: “Đi tìm cô ấy, dù có phải đào cả thành phố lên cũng phải tìm cô ấy cho bằng được!”
Cùng lúc đó.
Tô Mạn Mạn cũng không dám chậm trễ.
Khi vừa đến bệnh viện, cô đã nóng lòng muốn trả tiền viện phí cho em trai mình ngay lập tức.
Thế nhưng khi cô đi đến phòng bệnh, cô thấy em trai mình đã không còn ở đó nữa.
“Cô là Tô Mạn Mạn?”
“Ông... ông là ai? Em trai của tôi đâu rồi? Ông đưa em trai tôi đi đâu rồi?” Tô Mạn Mạn trợn trừng mắt hỏi.
Trong phòng bệnh, khắp nơi đều là màu trắng sang trọng, chỉ có một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh cửa sổ.
Tô Mạn Mạn nhìn thoáng qua đã nhận ra trên người ông ta mặc một bộ đồ tây đắt tiền, đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền... nhìn qua thì có vẻ là một người giàu có.
Người đến đây chính là bố ruột của hai chị em họ.
Mấy năm trước, cô nghe hàng xóm đồn thổi mẹ cô bị một người nghèo khó bỏ rơi, chỉ còn một mình bà đành phải ngậm đắng nuốt cay bỏ rơi hai chị em cô, ba năm trước mẹ cô đã qua đời vì mắc bệnh nặng...
...
Ba tháng sau, Thượng Hải.
“Tô Quốc Bằng, rốt cuộc bao giờ bố mới cho con gặp em trai con?” Một giọng nói ngây ngô lại vô cùng gấp gáp phát ra từ căn phòng.
Khi đó ở bệnh viện, “bố” của Tô Mạn Mạn đã dùng em trai để uy hiếp cô, bắt cô quay về Thượng Hải.
“Chỉ cần con gả vào nhà họ Cố, con sẽ được gặp em trai con thôi.”
Lời nói của Tô Quốc Bằng nghe thật khó chịu!
Thì ra, năm đó