Trong lòng Đường Tiểu Diễm giật mình.
Có phải Cố Đình Phong đã phát hiện ra điều gì đó nên mới hỏi như vậy không?
Cô ta lập tức xoay người, không để ý đến những người trong phòng khách, về tới phòng của mình, đóng cửa lại rồi mới lên tiếng: "Đình Phong, sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy, có phải anh không muốn chịu trách nhiệm không. Không sao đâu, thật ra tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, trưởng thành trong trại mồ côi, tôi chưa từng hy vọng xa vời gì hết."
"Nhất là với cậu chủ như anh, cơ bản là tôi không với tôi. Tôi tự biết rõ. Ta sẽ không lấy đêm đó ra ép buộc anh nữa."
"Tôi...tình cảm của tôi dành cho anh, chẳng lẽ anh vẫn không biết? Sao tôi có thể nhẫn tâm khiến anh khó xử được."
"Đúng rồi, về bộ trang phục hôm ấy tôi mặc vào khách sạn, sau khi về tôi lập tức tiêu hủy nó rồi, sẽ không có phiền phức về sau nữa."
Trong điện thoại vang lên giọng nói đáng thương của Đường Tiểu Diễm.
Trong lòng Cổ Đình Phong bỗng run rẩy, sao anh có thể suy nghĩ như thế được?
VietWriter.vn
Xuất thân của Đường Tiểu Diễm đã vô cùng thê thảm rồi, bản thân lại luôn nghi ngờ cô ấy...
"Diễm Diễm, tại tôi lo lắng quá thôi."
Cúp điện thoại, đôi mắt đen nhánh của Cố Đình Phong càng thêm u ám.
Mà trong lòng Đường Tiểu Diễm thì dần ổn định lại, may mắn là bản thân đã tìm người xóa bỏ đoạn camera đó. Nhưng mà cô ta phải nhanh chóng sắp xếp xong chuyện khiến Cố Đình Phong cưới cô ta vào cửa!
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa rầm rầm. Chị em ở ngoài kia gọi cô ta đi ra ngoài uống rượu. Đường Tiểu Diễm điều chỉnh cảm xúc một lát, rồi đi ra ngoài. Hôm nay cô ta mời riêng những người bạn này tới nhà chơi, chỉ vì muốn khoe căn biệt thự của mình ra.
Lại khiến đám chị em hâm mộ muốn chết.
"Diễm Diễm, thật hâm mộ cậu có thể bám vào cậu chủ Cố, cậu chủ Cổ là người tình trong mộng của biết bao thiên kim tiểu thư trong thành phố Thượng Hải đó!"
"Đúng vậy đúng vậy, cậu chủ Cố thật là hào phóng, ra tay một cái là có ngay căn biệt thự cao cấp!"
"Tớ