Mãi cho đến khi Đường Tiểu Diễm đi rồi, cơn đau âm ỉ vẫn truyền đến từ trong ngực Tô Mạn Mạn, giống như bị kim đâm vậy.
Cô ôm ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Cố Đình Phong ưu tú như vậy, tình cảm chân thành như vậy, Đường Tiểu Diễm căn bản không xứng.
Cô và Đường Tiểu Diễm lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện từ nhỏ, bởi vì cô ta vừa xinh đẹp, lại biết ăn nói, nên rất nhanh đã được nhận nuôi, sau đó còn gia nhập vào giới giải trí, bò thẳng một đường từ tuyến mười tám lên cao...
Trong giới giải trí vàng thau lẫn lộn này, cô ta bò lên như thế nào, không cần phải nói cũng biết.
Tô Mạn Mạn nhớ tới đêm hôm đó mình tận mắt nhìn thấy cô ta và vị tổng giám đốc Triệu tại to mặt lớn kia lên giường với nhau.
Vì cô ta, Cố Đình Phong bị xuất huyết dạ dày, vậy mà một câu quan tâm dự thừa cô ta cũng không nói.
Tô Mạn Mạn cắn môi, đúng lúc ấy một cô bé diễn vai nha hoàn trong đoàn phim nhìn thấy Tô Mạn Mạn, vẻ mặt cô bé hớn hở như vừa hóng hớt được chuyện gì đó.
VietWriter.vn
"Mạn Mạn, mau đến xem, có chuyện hay để hóng hớt!"
"Hóa ra vị kim chủ đứng sau lưng Đường Tiểu Diễm chính là Cố Đình Phong, là cậu hai sát phạt quyết đoán kia của nhà họ Cố."
"Ôi, đúng là một người đàn ông tốt, sao anh ấy có thể vừa ý với loại con gái nhà Đường Tiểu Diễm được nhỉ? Đúng là hâm mộ Đường Tiểu Diễm quá."
Trên màn hình điện thoại nho nhỏ, đang hiện ra mấy tấm hình bị chụp trộm, chỉ cần liếc qua đã có thể nhận ra ngay bóng dáng Cố Đình Phong đang ở bên cạnh Đường Tiểu Diễm. Dáng người anh cao ráo, khuôn mặt sắc bén, ngay cả bóng lưng cũng mang theo khí thế nghiêm trang.
Anh đang dịu dàng chọn nhẫn cho Đường Tiểu Diễm, còn Đường Tiểu Diễm thì mang vẻ mặt sùng bái và chờ mong...
Bên tại cô thi thoảng lại truyền đến tiếng của người khác: "Đẹp trai quá" "Bọn họ định kết hôn à".
Khiến màng nhĩ tại cô đau đớn.
"Mạn Mạn, cô bị sao vậy? Sao sắc mặt xấu thế?"
"Không sao."
Tô Mạn Mạn cười khổ.
Trong video đang phỏng vấn Đường Tiểu Diễm, ánh mắt cô ta chứa ba phần tủi thân, bảy phần vui vẻ, nói: "Từ nhỏ tôi đã lớn