"Cố Đình Phong, em điên rồi, em dành tất cả tâm tư của mình cho một người con gái, nhưng lại chưa từng quan tâm đến Mạn Mạn. Em có biết không, cô ấy... thôi, có nói với em cũng vô ích."
Cuối cùng hai người tan rã trong không vui.
Cố Đình Nam tức giận sốt ruột, chỉ thẳng vào mặt Cố Đình Phong nhưng lại nói không ra lời, sau đó đẩy xe lăn của mình ra khỏi phòng.
"Mạn Mạn, em, em cũng nghe thấy rồi à?"
"Vâng."
Tô Mạn Mạn cười khổ.
Vốn dĩ cô nghe dì giúp việc nói, tối qua Cố Đình Phong ngây người ở phòng khách cả đêm, sáng sớm đã đi xử lý chuyện xấu của mình, sợ anh vừa xuất viện, dạ dày sẽ không chịu nổi, cho nên cố ý xuống bếp nấu canh cho anh.
Kết quả trùng hợp lại nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Không có cảm giác gì cả.
Vốn dĩ hai người cũng không phải vợ chồng chân chính, Cố Đình Phong không cần chịu trách nhiệm với mình.
Bát canh này, chắc hẳn anh cũng không cần.
VietWriter.vn
Thấy Tô Mạn Mạn quay người định đi, Cố Đình Nam vội vàng mở miệng: "Mạn Mạn, nếu... Em có khó khăn gì, hoặc là có nỗi khổ gì đều có thể nói với anh, tuy rằng anh không khuyên được Cố Đình Phong, nhưng anh có thể giúp em, xin em hãy tin anh."
Tô Mạn Mạn cảm kích gật đầu.
Khi ánh trăng xấu hổ trốn vào trong tầng mây, không gian bốn bề yên lặng.
Tô Mạn Mạn về tới phòng, cô bỏ hết quần áo của mình vào va ly, tủ quần áo lập tức trống trải hơn hẳn. Những ngày qua, ngoài việc ban đầu thỉnh thoảng đấu võ mồm với Cố Đình Phong ra, sau đó hai người chung đụng cũng coi như vui vẻ.
Coi như bạn cùng giường ăn ý nhỉ?
Anh sẽ gắp thức ăn cho cô, thi thoảng sẽ trò chuyện với cô hai câu, cô sẽ giặt quần áo cho anh, đêm khuya sẽ bật một chiếc đèn chờ anh.
Ai...
Loại người như mình, chỉ sợ căn bản không có tư cách được hạnh phúc.
Cô xếp quần áo đã gập gọn gàng vào trong va ly, sau khi tắm rửa xong thì nằm lên giường.
Nửa đêm cô bị tiếng rên rỉ bên cạnh đánh thức, cô bật đèn lên thì phát hiện ra tay trái Cổ Đình Phong đang ôm bụng, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, khiển mái tóc cắt ngang trán đều ướt đẫm.
"Cố Đình Phong! Có phải bệnh dạ dày của anh