Chương 6: Tôi sẽ đáp ứng cô
“À, vậy sao…”
Tô Mạn Mạn định nói gì đó nhưng đột nhiên bị một cánh tay nào đó kẹp cổ cô lại, khiến cô thở không ra hơi vì sức ép.
Ngay lập tức, một gương mặt tuấn tú bỗng xuất hiện trước mặt cô.
Giọng nói lướt qua nhanh như làn gió lạnh: “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi, tôi đến tìm chồng.”
Tô Mạn Mạn không dám che giấu, đành nói thật cho anh biết.
Cô cựa quậy ngón tay mình, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Cố Đình Phong.
Cố Đình Phong thấy vậy, nhìn cô với ánh mắt châm chọc: “Cô sao? Cô mà cũng xứng á?”
Cô đỏ bừng mặt, cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng đứng im tại chỗ. Cô thật sự không thể bắt ép mình quên đi được cái đêm hỗn loạn hôm đó.
Phải, bản thân cô, đã mất đi sự trong trắng của người con gái rồi.
Nhưng cậu cả đâu có khả năng làm chuyện ấy!
Tô Mạn Mạn thực sự không dám nói ra những lời phản bác này, chỉ biết dùng đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm vào Cố Đình Phong.
Đôi mắt đen láy ấy dường như ẩn chứa 3 phần không cam tâm, 7 phần bất bình.
Như thể cô có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
VietWriter
“Này, đừng khóc, tôi không có ý trêu cô.”
“Ừ, đây là vấn đề riêng của tôi. Anh Cố, cảm ơn anh vì chuyện lần trước nhé.” Tô Mạn Mạn nói một cách hờ hững: “Anh đi đi. Tôi sẽ không nói với nhà họ Cố rằng anh đã ở đây đâu.”
Tô Mạn Mạn cố gắng nén những uất ức trong lòng mình lại.
Thấy vậy, Cố Đình Phong cũng chỉ biết cười đáp lại.
Cửa bị khoá rồi, đi kiểu gì?
Anh lạnh lùng nói: “Cho tôi mượn điện thoại!”
“Hả?”
Chưa kịp đợi cô đồng ý, anh đã nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại.
Tô Mạn Mạn cũng không dám nói gì, chỉ biết ngoan ngoãn đứng sang một bên, chờ đợi sự chỉ dẫn của Cố Đình Phong. Đầu cô bây giờ quả thực rối bời vô cùng.
Ánh mắt cô lướt vội qua chân và bàn chân của Cố Đình Phong.
Trông anh không giống như một người bị tàn tật, cho nên anh chắc chắn không phải là đối tượng tìm kiếm làm chồng của cô.
Vậy anh là ai?
Là người hầu của nhà họ Cố đến để ăn trộm sao?
“Anh! Em nói rồi, người phụ nữ này đến với tư cách là vợ sắp cưới của anh, em thực không thích điều đó. Anh cho người ra mở cửa đi để em vào… alo… alo?”
Cố Đình Phong cáu kỉnh nói.
Sau đó, không biết người trong điện thoại đã nói gì mà Cố Đình Phong tức giận, đập mạnh điện thoại xuống sàn.
“Điện thoại di động của tôi!”
“...”
Tô Mạn Mạn thấy cảnh tượng đó, khóc không ra nước mắt, khoé mắt đỏ bừng lên vì tức giận.
Cô ngang ngược quay đầu, mặt đối mặt với người đàn ông kia nói: “Anh Cố, cho dù anh đã từng cứu tôi nhưng không có nghĩa là anh được phép làm hỏng điện thoại tôi. Anh buộc phải đền cho tôi cái khác.”
“Đền á? Haha, loại người phụ nữ như cô, tôi gặp nhiều rồi.” Cố Đình Phong ngạo mạn nói.
“Cái gì?”
“Cô muốn tiền phải không?” Đôi