Hứa Hân vừa ra khỏi tiểu khu thì trời lại bắt đầu mưa.
Nhưng may mắn lần này mưa không lớn, chỉ lác đác vài hạt mưa nhỏ.
Hứa Hân không mang theo dù khiến trên mặt bị thổi vào một cơn gió lạnh, nhưng vừa rồi đã ngủ một giấc say như vậy, lại ăn một bát mì nóng hôi hổi nên cô không cảm thấy quá lạnh.
Cô đứng chờ ở trạm xe buýt.
Tại tiểu khu xa hoa này ai cũng có phương tiện di chuyển riêng, cả trạm xe chỉ có duy nhất Hứa Hân đứng chờ.
Đứng ở trạm một hồi lâu vẫn thấy xe đến, ngược lại cô lại thấy một bóng người chạy nhanh từ bên kia đường tới.
Trong làn mưa bụi lất phất, người kia chạy càng ngày càng nhanh, dáng người cao lớn dần hiện ra sau màn mưa, người kia đội mũ, vóc dáng rất cao, bả vai vừa dài vừa rộng, cậu vẫn chạy không ngừng đến trước mặt Hứa Hân.
Vành nón chắn đi những hạt mưa xối trên đỉnh đầu, đọng lại thành một tầng bọt nước, áo ngoài màu xám cũng ướt hết, trên vai có hai mảng nước lớn, cậu lấy cây dù từ trong ngực ra nhét vào tay Hứa Hân.
"Cậu không mang theo dù." Sầm Bắc Đình nói.
Trên tay bị nhét đồ vật, Hứa Hân vẫn thất thần, cô không biết Sầm Bắc Đình từ đâu xông ra.
Cô đã nói cậu không cần tiễn mình, hơn nữa khoảng cách từ tiểu khu đến trạm xe rất gần.
Hứa Hân không quen phản ứng trước ý tốt của người khác, chỉ có thể bực bội ngoài mặt: "Cậu làm gì vậy? Cậu đang bị bệnh, cậu đem dù cho tôi sao không biết cầm cho bản thân một cái".
"Tôi quên mất, với lại cầm theo ô không chạy nhanh được".
Sầm Bắc Đình cười, đôi mắt dưới ánh đèn đường đen thẫm, trên vầng trán cao phủ một tầng bọt nước cũng sáng lên vì ánh đèn.
"Tôi sợ cậu đi rồi" Cậu lại nói
Hứa Hân không còn lời nào, cô nhìn Sầm Bắc Đình, trên người cậu ướt sũng nước mưa, cả người tỏa ra hơi ẩm phả vào từng lỗ chân lông trên người Hứa Hân khiến cô cũng cảm thấy lạnh, Sầm Bắc Đình không thể nhiễm lạnh, cô vội nói: "Cậu đã bị bệnh còn để mắc mưa!"
Sầm Bắc Đình cười cười: "Không phải đã uống thuốc rồi sao."
"Như vậy cũng không được," Hứa Hân căn dặn: "Tối nay cậu cũng phải uống thuốc".
Mặt Sầm Bắc Đình lập tức nhăn thành một đoàn nhưng sau đó lập tức thỏa hiệp: "Được được được...".
Cái ngữ khí kia vừa nghe liền biết cậu sẽ không uống.
Hứa Hân không nhận cây dù, đẩy lại vào lồng ngực Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình mỉm cười bung dù che cho cả cậu và Hứa Hân, cậu nắm lấy cổ tay cô, nhét cán cây dù vào lòng bàn tay nói: "Nhà tôi gần hơn".
"Mẹ cậu cho phép cậu chạy ra đây à?"Hứa Hân hỏi.
Sầm Bắc Đình nói: "Đương nhiên, bà ấy còn trách tôi không đi tiễn cậu".
Cách đó không xa đèn xe buýt xuyên qua lớp mưa bụi chiếu tới, Sầm Bắc Đình liếc mắt nhìn qua nói: "Xe của cậu tới rồi".
Trên xe không có người nào ngồi, cả xe hoàn toàn trống rỗng, Hứa Hân vừa lên xe đã quay đầu nhìn ra cửa kính tìm thân ảnh Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình vẫn đứng ở trạm xe buýt, mưa lại lớn hơn một chút, nặng nề rơi trên những chiếc đèn đường.
Cậu đội mũ áo lên, ánh mắt sáng ngời, hơi nghiêng đầu, vẫy tay chào tạm biệt với Hứa Hân.
Xe đột ngột di chuyển, cả người Hứa Hân theo quán tình ngửa về sau, cô nhìn theo bóng dáng Sầm Bắc Đình dần khuất ngoài cửa sổ.
Hứa Hân ngồi lại ghế dựa, ánh đèn huỳnh quang ngoài cửa xe nối thành một hàng dài chiếu lên gương mặt cô, trong tay cô vẫn còn cầm chiếc ô màu nâu chưa khô nước mưa, mỗi giọt nhỏ xuống đều phản chiếu lại ánh đèn ngoài cửa sổ xe, cô không biết mình đang nghĩ cái gì, chỉ giơ bàn tay lên, theo bản năng xoa nhẹ vị trí ở trước ngực.
*
Một tuần sau, kỳ thi giữa kỳ đầu tiên diễn ra theo đúng hạn.
Hai môn thi đầu là ngữ văn cùng toán học, Hứa Hân không gặp khó khăn gì lớn, làm bài phát huy không tồi, buổi chiều thi tiếp hai môn vật lý và tiếng Anh, đề thi vật lý có chút khó, nhưng vẫn coi là làm được, đề thi tiếng Anh thì ngược lại, lần ra đề này thật sự có chút biến thái.
Cô Chu ra tay mạnh mẽ, bài thi nghe dùng đề thi tiếng Anh cấp bốn trên đại học, bài điền chỗ trống cùng đọc hiểu có mấy đoạn văn trực tiếp sử dụng nguyên văn tiếng Anh từ sách nước ngoài.
Hứa Hân đọc qua bài thi, trong lòng thầm nghĩ Sầm Bắc Đình lần này xong rồi.
Vì phòng ngừa gian lận cùng hỏi bài trong lúc thi, khoảng cách giữa hai bàn đủ chỗ để cho một người đi qua.
Sầm Bắc Đình được xếp chỗ ngay phía trước Hứa Hân, chỉ cần cô ngẩng đầu lên là có thể thấy cái ót cùng mái tóc của cậu.
Nhìn bộ dáng lúc này của Sầm Bắc Đình, Hứa Hân có thể khẳng định hiện tại cậu có bao nhiêu đau khổ.
Giám thị môn tiếng Anh là thầy Từ, trống báo hiệu bắt đầu làm bài vừa vang lên, thầy Từ đã ôm bình nước ngồi trên bục giảng xem báo.
Hứa Hân tập trung, nghiêm túc dùng bút chì đánh dấu các từ khóa, dựa theo câu hỏi trong bài đọc tìm đáp án, sau đó cẩn thận viết xuống đáp án trong đề.
Một tiếng rưỡi sau, Hứa Hân đã làm xong bài thi của mình, thậm chí còn kiểm tra từ đầu đến cuối một lượt.
Cô ngẩng đầu nhìn Sầm Bắc Đình, thoáng thấy cậu đang ném cục tẩy.
Cục tẩy bị đẽo thành hình vuông như viên xúc xắc được ném đi ném lại trên bàn.
Sầm Bắc Đình ném một lần, cậu nhìn cục tẩy rồi cúi đầu viết lên bài thi; sau đó lại ném một lần nữa, lại cúi đầu viết một hồi.
Hứa Hân quan sát một chút, phát hiện cả sáu mặt trên cục tẩy của Sầm Bắc Đình được đánh dấu ABCD theo hình ngôi sao không giống nhau.
Khóe miệng Hứa Hân run rẩy.
Sầm Bắc Đình không thể đi câu cá, ai biết cậu sẽ bất mãn bao lâu? Xui xẻo cô lại là bạn cùng bàn với Sầm Bắc Đình, chắc chắn sẽ phải chịu đựng cậu lải nhải hằng ngày.
Hơn nữa cô Chu muốn cô dạy phụ đạo tiếng Anh cho Sầm Bắc Đình, nếu điểm tiếng Anh của cậu càng ngày càng kém, ngược lại có vẻ là do cô dạy không tận tâm, đến lúc đó cô cũng xui xẻo bị liên lụy.
Hứa Hân nghĩ tới nghĩ lui, tự an ủi bản thân là có lý do chính đáng, còn lại toàn bộ trách nhiệm đẩy hết lên người Sầm Bắc Đình.
Đến khi cô kịp phản ứng được mình đang làm gì, đã thấy bản thân viết đáp án lên một tờ giấy ăn nhỏ.
Lúc này thầy Từ vừa đi một vòng quanh lớp trở lại bục giảng ngồi xem báo.
Hứa Hân vội vàng dùng bàn tay che tờ giấy lại, ngón tay cô lạnh lẽo, trong lòng bàn tay còn đổ chút mồ hôi.
Mỗi lần Sầm Bắc Đình đi thi chỉ có thể đạt nhiều nhất là 60 điểm, lần này Hứa Hân nắm chắc bản thân có thể đạt 140 điểm, nếu Sầm Bắc Đình chép đáp án của cô, sửa lại vài chỗ sai, bài thi có thể đạt tám mươi mấy đến chín mươi điểm.
Hứa Hân luôn là học sinh ngoan, loại hành động gian lận này từ trước đến nay cô chưa làm bao giờ.
Cô ổn định lại tinh thần, mắt nhìn thẳng, đang do dự chuẩn bị ném tờ giấy ăn, đột nhiên thấy Sầm Bắc Đình lật một trang bài thi để sang bên cạnh, một trang bài thi được làm hoàn chỉnh bằng việc tung cục tẩy khoanh đáp án hiện ra trước mắt Hứa Hân.
Hứa Hân liếc một cái rồi không nhìn nữa, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm.
Một mặt giấy thi, tổng cộng có năm bài, Sầm Bắc Đình một câu cũng không khoanh đúng.
Theo lý thuyết, bài khoanh đáp án ABCD chọn bừa duy nhất một đáp án A cũng có thể có 25% xác suất đúng, vậy mà Sầm Bắc Đình khoanh cũng thật giỏi, bỏ qua toàn bộ đáp án chính xác.
Hứa Hân tức giận đến không thể nhịn được nữa, cảm thấy thời gian này mình dạy cậu ta 26 chữ cái đều bằng thừa, chân cô để dưới bàn tàn nhẫn đạp một cái vào ghế ngồi của Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình thân mình ngồi thẳng, áo đồng phục trắng xanh hơi bay phủ lên một đoạn cột sống nhô lên trên lưng, cậu đối với động tác nhỏ của Hứa Hân không phản ứng, lại còn kéo ghế dựa dịch lên phía trước, cách xa bàn Hứa Hân hơn.
Hứa Hân liều mạng hít sâu, miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn đánh Sầm Bắc Đình.
Cô cẩn thận liếc qua thầy Từ đang ngồi trên bục giảng, lúc này thầy Từ đang hết sức chăm chú đọc sách, giống như lão tăng đã nhập định, đắm chìm trong đại dương kiến thức bao la của toán học.
Hứa Hân lấy bút chọc vào lưng Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình cuối cùng cũng nhận thấy có động tĩnh, cậu hơi ngả ghế ra sau, thân thể nhích lại gần bàn Hứa Hân.
Cậu cho rằng cô hết bút viết, hết giấy hoặc cần trợ giúp, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Bệnh cảm của Sầm Bắc Đình chưa khỏi hoàn toàn, mũi vẫn bị nghẹt, thời điểm nói chuyện giọng hơi ồm ồm, nhưng mắt cậu trước sau vẫn không rời khỏi bài thi.
Hứa Hân không rõ, một chữ trong bài thi Sầm Bắc Đình đọc cũng không hiểu, rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì?
Cô cúi đầu không nhìn lên, tay nhanh chóng đưa tờ giấy kia qua, nhỏ giọng nói: "Sầm Bắc Đình, cho cậu".
Sầm Bắc Đình hơi nghiêng mặt, nhìn thấy tờ giấy ăn trong tay Hứa Hân, cầm lấy nói: "Ôi, cảm ơn, làm sao cậu biết tôi đang cần cái này?"
Nói xong, không đợi Hứa Hân phản ứng lại, cậu đã lấy tờ giấy Hứa Hân viết đáp án hoàn chỉnh đưa lên lau nước mũi.
Giờ phút này, Hứa Hân tức giận đến mức thực sự muốn ném bút ra ngoài.
Tay Hứa Hân nắm chặt thành quyền, trong lòng mắng to----
Sầm Bắc Đình, cậu là họ hàng với heo sao? Sao lại có thể ngu ngốc đến vậy?
Sao cậu có thể ngốc đến vậy!!!
Hứa Hân tức giận đến huyệt thái dương giật đùng đùng.
Lần đầu tiên trong đời cô dám gian lận vậy mà lại thất bại theo cách này, Hứa Hân cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục.
Thời gian thi thoáng cái đã hết, sau khi trống báo hiệu kết thúc vang lên, thầy Từ đứng trên bục giảng hô