"Sầm, phóng viên đang hỏi anh".
Ellen ngồi phía sau hậu trường đổ mồ hôi hột, vội vàng nhắc nhở vào tai nghe.
Sầm Bắc Đình hồi thần, anh xoa chân mày, ném cây bút lên bàn.
Hai vấn đề trước mắt là của phóng viên người nước ngoài, phần lớn câu hỏi của bọn họ đều hỏi quan điểm của Sầm Bắc Đình về thị trường game online, đây đều là những vấn đề bình thường, họ chỉ muốn lấy câu trả lời của anh sau đó trở về cắt ghép câu chữ thành đủ loại tiêu đề-- "Trò chơi truyền thống của Trung Quốc liệu đã hết thời?" "Ngành công nghiệp văn hóa của Trung Quốc đang phải nhảy múa với xiềng xích?"
Vấn đề này Sầm Bắc Đình đã trả lời vô số lần, lần này cũng giống như mọi khi, anh lưu loát trả lời như nước chảy mây trôi làm các phóng viên không còn lời nào để nói.
Tốc độ trả lời của anh rất nhanh, điều này luôn khiến những người phiên dịch cho anh không thể nào dịch theo kịp.
Nhưng lần này bất kể anh có nói nhanh đến đâu, lời nói có hùng hổ dọa người thế nào, trong tai nghe vẫn luôn truyền đến giọng nói ôn nhu, rõ ràng.
Cô phiên dịch thật tốt, giọng nói cũng thật dễ nghe...!
*
"You are helpless..." Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Sầm Bắc Đình ngồi xe trở về công ty.
Trên ghế phụ, Ellen đầy vẻ bất lực hai tay ôm lấy đầu, thấp giọng trách cứ.
Sầm Bắc Đình lại tỏ vẻ thờ ơ, cả người thả lỏng dựa vào ghế sau của ô tô chơi di động.
Anh cũng không thèm ngẩng đầu, môi khẽ cong lên, cười như không cười nói: "Đây là Trung Quốc, đang ở địa bàn của anh thì nói tiếng Trung đi, đừng nói tiếng chim của cậu, anh nghe không hiểu".
"Em nói nấm mốc mới cứu được anh!" Ellen hét vào tai Sầm Bắc Đình, gấp đến nỗi nói luôn giọng Đông Bắc.
Ellen sốt ruột, lo lắng lải nhải bên tai Sầm Bắc Đình: "Sầm ca, anh trai tốt của em, em gọi anh một tiếng tổ tông được không? Anh có thể đắc tội ai cũng được nhưng ngàn lần đừng đắc tội phóng viên, nếu không chết thế nào cũng không biết đâu.
Anh còn nhớ Kim Bản không?"
Sầm Bắc Đình lắc đầu.
Ellen buông tay, trưng ra vẻ mặt thì ra là vậy.
"Năm đó Kim Bản cùng vợ trước của ông ta đưa nhau ra tòa thưa kiện, mỗi người đều muốn phân chia số tài sản hơn một tỷ đô la, tranh giành nhau đến gần một năm.
Khoảng thời gian đó tiêu đề của các bài báo đều liên quan đến hai người này, nhưng vợ cũ của Kim Bản nhất quyết không buông tha, một hai muốn tống Kim Bản ra khỏi nhà, về sau anh biết chuyện gì xảy ra không?"
Sầm Bắc Đình đã buông di động xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi, trả lời một cách ậm ừ.
Ellen nói: "Vô số phóng viên trực trước cửa nhà Kim Bản, đem chuyện xấu phía sau của ông ta tiết lộ ra ánh sáng.
Ông ta không chỉ nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, hơn nữa thời điểm chưa giàu có còn từng gây ra vụ bê bối tấn công tình dục, thông tin này vừa tung ra, hướng gió lập tức thay đổi, Kim Bản tay không rời nhà, hiện tại còn ai nhớ đến nhân vật này nữa?"
Sầm Bắc Đình cuối cùng cũng lười biếng mở mắt, tiện tay ném di động sang một bên, màn hình sáng lên chốc lát rồi tắt vụt đi lập tức.
"Anh không nuôi tình nhân bên ngoài".
Sầm bắc Đình không mặn không nhạt nói.
Ellen cảm thấy bản thân hít thở không nổi, cậu hét lên bên tai Sầm Bắc Đình: "Lời em nói là ý này sao? Hả? Ý em là con mẹ nó anh làm ơn đừng trêu chọc đám phóng viên đó nữa!"
Sầm Bắc Đình phớt lờ Ellen, anh cảm thấy Ellen thật ồn ào, Sầm Bắc Đình không muốn nghe cậu nói nữa, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh đường phố ngoài cửa xe lùi dần về phía sau, những ký ức rất lâu về trước cũng theo đó mà ùa về.
Là con phố này sao? Dường như đúng, lại dường như không phải.
Trong hồi ức của anh, mỗi con phố đều giống như đã từng đi qua, anh đã rời đi bao lâu rồi? Năm năm? Bảy năm? Hay là mười năm? Thời gian đã trôi qua lâu như vậy nhưng anh cũng không quên được hình ảnh dưới ánh đèn đường năm ấy, lúc đó họ bao nhiêu tuổi? Mười bảy? Mười tám? Anh ôm cô, cô vùi mặt vào lồng ngực anh, ngón tay nắm chặt cổ áo tạo thành nếp gấp, nước mắt nóng hổi làm ướt tay áo anh, chân tay anh luống cuống sững sờ tại chỗ, không biết nên an ủi cô thế nào.
Khi đó anh quá vô tâm, không hiểu vì sao cô lại khóc.
Vì lý do gì? Cô rõ ràng đã từ chối anh, không phải sao? Hơn nữa anh cũng sẽ trở về, lúc ấy anh tin chắc rằng bản thân sẽ quay về.
Anh chẳng qua chỉ đi một chuyến xa nhà, nơi này là nhà của anh, làm sao mà anh không trở về được? Vấn đề này quanh quẩn trong đầu anh khiến anh thấy bối rối, vì vậy mỗi lần ngẫu nhiên nhớ lại đoạn ký ức này, điều đầu tiên hiện lên luôn là những hình ảnh kia.
Chỉ là đã nhiều năm như vậy, trên thực tế, một lần anh cũng chưa quay về.
Chu Phương Di tái hôn cùng một người ngoại quốc mũi to, cũng cho anh thêm một người em trai ngoại quốc chính là Ellen; Sầm Hòa Chính cũng tái hôn, đối tượng là một cô gái nhỏ còn kém anh một tuổi.
Đối với anh, nơi này vẫn là nhà, cuối cùng anh lại được bước đi trên mảnh đất này một lần nữa, nhưng rốt cuộc lại không còn ai gọi là người nhà ở đây nữa rồi.
Mọi thứ đã thay đổi, không còn lại điều gì nữa.
Anh dường như lờ mờ hiểu ra, khi đó cô so với bản thân mình đã trưởng thành hơn rất nhiều, cho nên cô biết rõ rằng có những cuộc chia ly, chỉ cần bọn họ nói lời chia tay sẽ không có kết quả, dù nói hẹn gặp lại, cũng sẽ không xuất hiện nữa.
Anh như chợt tỉnh lại từ một giấc mộng lớn, không phải thành phố này, anh đã không còn ở thành phố nhỏ ấy nữa rồi.
"Em đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe thấy không" Miệng Ellen lúc đóng lúc mở, giọng nói mang nặng khẩu ngữ của người Đông Bắc lại xen lẫn vài câu tiếng Anh trong đó.
Sầm Bắc Đình một câu cũng không nghe vào, anh có lệ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn như trước nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay đặt trên đầu gối gõ không theo tiết tấu, anh dừng một chút, yên lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: "Đợi chút nữa ăn cơm".
"Vâng?"
Sầm Bắc Đình nói "Mời thêm người phiên dịch trong cuộc họp báo hôm nay đến ăn cùng".
*
"???"
"!!!"
Cái miệng ồn ào của Ellen đột nhiên dừng lại, đầu tiên cậu sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó miệng mở lớn thành hình chữ O, giống như bị người ta nhét vào cả một quả trứng gà "Anh anh anh", cậu thở hổn hển một cách khoa trương, ngón tay run lên chỉ vào Sầm Bắc Đình: "Không phải chứ..."
Cậu vẫn luôn cảm thấy Sầm Bắc Đình chính là một người cả đời sẽ không để ý đến ai, vì anh rất thích chơi.
Đối với Sầm Bắc Đình mà nói, chơi bóng rổ là chơi, trượt tuyết trên dãy núi Alps là chơi, tự mở công ty cũng là chơi, nhưng yêu đương thì không phải.
Yêu đương quá phiền toái, phải trả giá quá