Sầm Bắc Đình vừa cúp điện thoại đã vội vàng xuất phát.
Một tiếng sau, chiếc Porsche màu đen dừng lại trước mặt Hứa Hân.
Cô lên xe, cài dây an toàn, ấn nút hạ cửa kính xe để mùi rượu nồng nặc trên người mình bay bớt ra ngoài.
Sầm Bắc Đình lái xe bằng một tay, hiện tại không phải thời gian làm việc, anh không mặc lên người những bộ vest trang trọng nặng nề mà chỉ đơn giản là một bộ thể thao ở nhà, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió đen.
Tay phải của anh cầm ở vô lăng, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ thể thao đen bóng.
Một thân quần áo cùng phụ kiện màu đen khiến làn da anh càng thêm tái nhợt.
Trong xe mở máy sưởi, không khí còn thoang thoảng hương thơm tươi mát.
Sầm Bắc Đình nhìn Hứa Hân qua kính chiếu hậu, huýt sáo một tiếng: "Hút thuốc, uống rượu, uốn tóc, Hứa Hân, cậu bây giờ rất nổi loạn đấy."
Hứa Hân nở nụ cười, cô xoay nhẹ cần cổ: "Cậu nói cái gì vậy?"
Sầm Bắc Đình quay đầu nhìn cô, cười cười, sau đó lại tiếp tục lái xe.
Một lúc sau, xe đã đến dưới lầu khu chung cư cô ở.
Anh chậm rãi tắt máy, hai tay cầm lấy vô lăng, từ cửa kính nhìn về phía khu chung cư.
"Đến rồi sao?"
"Ừ".
Hứa Hân xuống xe, nghiêng người dựa lên thân xe.
Sầm Bắc Đình đánh giá khung cảnh xung quanh tiểu khu này rồi hỏi cô: "Cậu giúp tôi xem nhà chưa? Tôi thấy hoàn cảnh ở khu này cũng không tồi"
"Tôi đã tìm được rồi, lần sau sẽ dẫn cậu đến đấy" Hứa Hân nói: "Nơi này quá rẻ, không phù hợp với cậu"
"Được".
Sầm Bắc Đình không lập tức nói lời tạm biệt, anh nhìn Hứa Hân, ánh mắt của anh như có ngọn lửa đang thiêu đốt đầy nóng bỏng.
Hứa Hân hiểu ánh mắt này có nghĩa gì.
Cô đã từng thấy ánh mắt này ở những người đàn ông trưởng thành thường xuyên nhìn những cô gái trẻ, thèm thuồng muốn thử nhưng lại không muốn trả giá bất cứ điều gì cho một lần xúc động nhất thời.
Hứa Hân cảm thấy bản thân chắc chắn là say rồi, nếu không giờ phút này cô cũng không cảm thấy dưới chân mềm nhũn, mọi vật xung quanh đều xoay tròn, cũng sẽ không nói ra những lời trong lòng như vậy--- "Sầm Bắc Đình"
"Ừ?" Sầm Bắc Đình nhìn cô.
"Lên nhà tôi ngồi một chút không."
*
Trong toilet có tiếng nước chảy tí tách
Sầm Bắc Đình đứng ở giữa phòng không dám nhúc nhích.
Từ lúc bước vào cửa đến giờ, anh vẫn giữ nguyên một tư thế, hai chân khép lại, tay rũ ở bên hông, nín thở nhìn chằm chằm vào những cây điếu lan và xương rồng được trồng thành hàng bên bệ cửa sổ.
Hứa Hân không phải người có nhiều thói quen sinh hoạt phong phú, ngược lại, ở một mức độ nào đó, cô thật sự khá nhàm chán, chẳng hạn như lúc còn đi học, cô chưa bao giờ chủ động yêu cầu muốn chơi với mọi người, mỗi ngày đến lớp đều yên lặng ngồi đọc sách.
Mà căn nhà hiện tại của cô cũng không có gì khác biệt với tính cách của cô ngày trước, một chiếc tủ đứng bằng gỗ kê sát tường, trên bàn làm việc bằng gỗ đặt một chiếc laptop đen, sàn nhà trải một tấm thảm hoa văn ô vuông vàng nhạt, vô cùng đơn giản, hoàn toàn không có một đồ vật thừa thãi nào.
Nhưng cũng không có lấy một hạt bụi, nơi nào cũng sạch sẽ, ngăn nắp không có một nếp nhăn.
Sầm Bắc Đình nhìn chậu cây ngoài cửa sổ, một lát sau lại nhìn đến quyển lịch treo trên tường, chốc sau lại nhìn những vệt nước loang lỗ trên trần nhà đã cũ.
Hô hấp của anh rất chậm, giống như thợ lắn sắp thiếu oxy nhưng lại không dám thở mạnh.
Bởi vì trong căn nhà nhỏ này, khắp nơi trong không khí đều là hơi thở quen thuộc của một người.
Nơi nào cũng tràn ngập hương vị của cô, rất nhẹ, rất trong, nhưng không có cách nào bỏ qua được, cuối cùng lặng lẽ đan thành một cái võng không có kẻ hở, bắt anh vào đó lúc nào không hay.
Cửa toilet bật mở, Hứa Hân đi ra từ trong đó.
Cô vừa mới rửa mặt, làn da căng bóng phủ một tầng hơi nước, mái tóc ẩm ướt dính vào sau tai.
Áo khoác của cô treo trên mắc đặt ngoài cửa, bên trong chỉ mặc một chiếc áo lót đơn cổ tròn màu xám để lộ xương quai xanh tinh tế.
Hứa Hân cầm một chiếc khăn lông khô lên lau mặt, nhìn Sầm Bắc Đình: "Giá treo áo ở bên kia".
Sầm Bắc Đình theo bản năng nắm chặt lấy cổ áo của mình, nhưng rất nhanh anh đã nhận thấy động tác kỳ lạ của bản thân, vì thế ho nhẹ một tiếng "Khụ, tôi không nóng".
Hứa Hân lại nhìn anh một cái, không nói thêm, cô quay người đi về phía phòng bếp.
Cô mở tủ lạnh, xoay đầu hỏi anh: "Muốn uống cái gì?"
Sầm Bắc Đình lập tức dời mắt nhìn về chỗ khác, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cây lan điếu ngoài cửa sổ.
Anh cảm thấy nếu những cây lan điếu này có thể nói, lúc này nhất định là trăm miệng một lời mắng anh lưu manh.
Quả thực anh rất lưu manh, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể tha thứ được.
Động tác vừa rồi của Hứa Hân thật sự là muốn giết chết anh.
Cô mặc một chiếc váy kẻ sọc màu đen ôm sát hông, thời điểm cúi người xuống, cái mông liền vểnh lên, căng tròn, phía dưới là đôi chân vừa dài lại vừa thẳng, cô không đi giày cao gót, chỉ mang một đôi tất chân màu đen cùng một đôi dép lê lông xù hồng phấn, mắt cá chân của cô rất gầy, cẳng chân không hề một phân mỡ thừa.
Hứa Hân nhìn vào tủ lạnh, nói vọng lại: "Uống bia ướp lạnh nhé?"
Sầm Bắc Đình một lần nữa hắng giọng: "Tôi, tôi uống cái gì cũng được."
Hứa Hân ném cho anh một lon bia ướp lạnh.
Sầm Bắc Đình bắt được, tay mở nắp, để lon bia lên môi uống ừng ực một hớp lớn.
Bia lạnh trôi xuống dạ dày, nhưng ngọn lửa tà ác kia dường như không hề bị dập tắt, anh thấy Hứa Hân tựa người bên bàn, hai tay khoanh trước ngực, cô đang nhìn thẳng vào anh, ánh mắt mê mang một tầng sương mờ.
Sầm Bắc Đình để lon bia lên bàn "Cảm ơn".
"Không cần." Hứa Hân nói.
Cô chậm rãi bước đến chỗ anh, cô đi từng bước rất chậm, mỗi bước tiến lại gần giống như đang dẫm lên trái tim anh, cuối cùng cô cũng dừng lại trước mặt anh.
Cô vươn một bàn tay ra, cái tay kia nhẹ nhàng ấn lên ngực anh.
"Sầm Bắc Đình." Cô nói.
"Cái gì?" Tâm Sầm Bắc Đình như đang đánh trống.
Hứa Hân ngẩng đầu, trong mắt cô hiện lên một tầng hơi nước, "Em hối hận."
"Ừ?"
Cô thở sâu, nói, "Đề nghị lần trước của anh còn được tính không? Sầm Bắc Đình, chúng ta thử một chút đi".
Sầm Bắc Đình khó phân biệt được mùi cồn cùng vị sắt trong miệng là của mình hay của Hứa Hân.
Anh kéo lấy Hứa Hân ôm cô vào trong ngực, hết lần này đến lần khác vuốt ve da thịt cô.
Quan hệ cùng vị trí của bọn họ đã thay đổi, anh bắt đầu tiến tới, cô lui về phía sau, anh dần chiếm lấy thế chủ động, mà cô lại ngoan ngoãn chấp nhận.
Bọn họ chậm rãi đi một vòng quanh bếp, lưng cô đụng phải mặt bàn làm đổ một lọ gia vị.
Cảm giác này thật sự rất tốt, giống như một đứa trẻ cầm được món đồ chơi thèm muốn đã lâu, sau đó ngoài ý muốn phát hiện cảm giác này so với tưởng tưởng hạnh phúc hơn rất nhiều.
Anh ôm cô, dùng chóp mũi nhẹ nhàng lướt trên mặt cô, thật tốt.
Đột nhiên Sầm Bắc Đình cảm giác được trên má có cảm xúc lạnh lẽo, anh mở mắt ra, thế nhưng lại phát hiện nụ