- Rồi ạ!-Tôi thực sự rất hoang mang.
- Con đọc được những gì?-Bà ghì chặt lấy cổ tay tôi, ánh mắt nhìn như xuyên thủng tôi. Nói đi!-Giọng bà thúc giục. Con đọc được những gì?
- Dạ…! Con …!-Tôi run lên trước hành động kì lạ của bà.
- Con đọc được gì! Nói đi!-Bà hét lên thật to.
- Con đọc… bức thư…chỉ…ghi có …là nhờ…bố…mẹ..chăm sóc em …Nhi …giúp …cô Lan …thôi ạ!-Tôi sợ sệt, lắp bắp được vài tiếng.
Chưa bao giờ tôi thấy mẹ tôi hoảng sợ và lo lằng như vậy cả. Trông bà lúc ấy thực sự như con người đang bị hăm dọa bởi cái thứ gì đó khiến bà vừa sợ hãi nhưng cũng tự khắc vùng lên như 1 đám cháy lên. Nghe xong câu nói của tôi bà liền giơ bức thư lên đọc thật nhanh rồi buông thõng người như vừa trút được dự mệt mỏi hay 1 gánh nặng nào đó. Bà thở dài thành tiếng rồi đưa tay lên ôm lấy ngực. Bà lại nhìn tôi với ánh mắt dịu hiền hằng ngày.
- Ổn rồi! Không sao rồi!
- Làm…sao hả mẹ?-Tôi vẫn chưa thể trấn tĩnh bản thân lại sau những giây phút vô cùng căng thẳng và lo sợ.
- Không sao cả?-Bà nhìn tôi với ánh mặt bình thản nhưng không giấu được nỗi lo lắng.
- Có chuyện gì sao hả mẹ?-Tôi gặng hỏi bà.
- Không có gì cả con ạ! Nhưng lần sau mẹ cấm con đọc bất cứ bức thư nào do người này gửi đến.
- Sao lại cấm ạ?-Tôi ngạc nhiên. Đây là thư do mẹ Nhi gửi cơ mà, sao lại không được đọc nhể? Tôi không thể dấu được sự băn khoăn trên nét mặt.
- Con không cần biết! Lên tầng phơi quần áo với Nhi đi!-Mẹ tôi gạt tay tôi ra rồi chỉ thẳng lên tầng.
- Nhưng con không hiểu?-Tôi cố nói.
- Hiểu với không hiểu cái gì? Con để Nhi phơi quần áo mẹ còn chưa nói đâu đấy!-Mẹ tôi quay lại lườm tôi.
…
Như lệnh mẹ tôi không thể cãi đành lững thững bước lên tầng