===
” Có phải em và anh ấy sẽ như thế không hả chị? ” Cô nín khóc mặt vô cảm mắt nhìn chằm chằm vào ghế xe phía trước.
” Chuyện gì rồi cũng đến lúc phải kết thúc thôi em! ” Chị tài xế nói giọng toát lên vẻ buồn thảm.
” Chị cho em xuống đây đi “
” Được, em về nhà ngủ một giấc sáng mai hãy bắt đầu một ngày mới thật vui vẻ “
Cô bước xuống xe mà lòng nặng trĩu, cô rảo bước trêи con đường dài lê thê. Bỗng một cơn mưa kéo đến đánh mạnh lên người cô. Những giọt mưa rơi xuống như roi da quất lên người cô.
Cô vẫn lê đôi chân trêи đường cô chẳng còn cảm thấy đau đớn trêи da thịt hơn hết là đau ở trong tâm. Cô cũng không biết rõ những giọt nước trêи mặt cô là nước mưa hay nước mắt của mình nữa.
Cô như người vô hồn cứ vô thức mà tiến về phía trước cho đến khi có một chiếc xe chiếu đèn xe thẳng vào cô, cô cũng không có ý muốn né tránh mà còn cố ý dừng lại.
Chiếc xe do thắng không kịp do tài xế chạy quá nhanh. Nó lao đến đâm thẳng vào người cô. Cô lăn mấy vòng trêи đất rồi bất động nằm yên ở đấy. Cô cảm thấy cả tay chân mình đều không cử động được.
Cô bỗng bật khóc, ngay bây giờ cô rất muốn gặp anh để nói những điều còn chưa nói. Cô mò mẫm chiếc điện thoại nhưng mãi vẫn không thấy.
Cô muốn nói với anh:
” Có thể đến đây với em lần cuối cùng không? “
” Nếu anh yêu cô gái khác thì không cần nhớ đến em hãy cứ hết lòng mà yêu cô ấy. “
” Em yêu anh “
” Em mệt mỏi quá, anh hãy cứ mãi nắm lấy tay em nhé. “
Mắt cô nặng trĩu, cô muốn đợi anh đến nhưng không được nữa rồi. Cô buồn ngủ quá, cô đau quá. Có lẽ giấc ngủ này cô sẽ chẳng thức dậy được.
Ngay sau đó có người chạy đến bên cô. Người đàn ông ôm lấy cô mặt lạnh băng:
” Uyển Nhi, em mau tỉnh dậy đi. Nằm ở đây em không lạnh sao? Mau tỉnh dậy anh đưa em về nhà. “
” Em chảy nhiều máu như thế cũng đừng lo. Nếu cần anh sẽ lấy tất cả máu của mình bù đắp lại phần còn thiếu của em. “
” Uyển Nhi, Uyển Nhi đúng rồi. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện họ sẽ cứu được em. “
Lãnh Vân nhanh chóng ôm lấy Nhan Thiên Uyển rồi điên cuồng chạy đến bệnh viện.
Sau khi được đưa vào phòng cấp cứu bác sĩ chỉ 15 phút sau đã bước ra. Thở dài nói với anh:
” Anh phải bình tĩnh nghe tôi nói. Do mất quá nhiều máu mà cả mẹ và cháu bé đều không giữ được. “
” Không thể nào. Tôi không cần con, tôi chỉ cần cô ấy thôi. Ông mau cứu cô ấy đi. ” Anh run rẩy, sợ hãi nói.
” Không kịp nữa rồi. Anh phải bình tĩnh mà xử lý những chuyện sau này. “
” Ông nói dối, tôi sẽ đưa cô ấy đến những bệnh viện khác. ” Anh điên cuồng xông vào phòng cấp cứu.
” Thật sự không kịp nữa. ” Những cô y tá cũng dập tắt hi vọng của anh rồi rời đi. Trong phòng chỉ còn anh và cô.
” Uyển Nhi, em mau tỉnh lại đi. Chúng ta còn chưa kết hôn, con chúng ta vẫn chưa ra đời mà. “
” Tại sao em lại nằm ở đây bất động như thế, không phải bình thường em rất thích đánh